Pages

Độc Thủ Phật Tâm 19, 20  

Posted by nt in

Tg: Trần Thanh Vân


Chương: 19

CHỐN HANG SÂU HÀO KIỆT SUÝT BỎ MÌNH

Một cảm giác khiến cho Từ Văn càng thêm nghi hoặc là vừa rồi chàng bị một phát chưởng của Tụ Bảo Hội chủ đánh lên không đã khiến chàng thổ máu tươị Chàng tự biết thương thế mình khá nặng, nhưng hiện giờ dường như khí huyết lưu thông thư thái không có gì ngăn trở và tuyệt không thấy triệu chứng bị thương. Chàng không uống thuốc, không điều dưởng, thương thế tự nhiên bình phục thật là một điều kỳ dị.

Dĩ nhiên chàng để bụng không nói cảm giác này rạ

Táng Thiên Ông xẳng giọng hỏi Diệu Thủ tiên sinh :

- Lão Thâu nhi ! Ngươi định liều mạng với Thạch Phật ư ?

Diệu Thủ tiên sinh không nghĩ ngợi gì đáp ngay :

- Đúng thế ! Nhưng trong hai vị thì chỉ còn một vị sống sót mà thôi, có khi chết cả đôi cũng chưa biết chừng.

Táng Thiên Ông nói :

- Lão phu sống mãi cũng chán rồị Bây giờ lão phu bồi tiếp ngươi đây ! Diệu Thủ tiên sinh cười khanh khách nói :

- Hay lắm ! Tại hạ mà được chết cùng không tay cự phách, thì còn gì đáng tiếc nữa ... Táng Thiên Ông hô :

- Lão phu sắp ra tay đây ! Giữa lúc ấy bất thình lình một giọng nói ấm ớ, nhưng kình lực khá mạnh vang lên :

- Người chết lưu danh, lão Thâu nhi chết như vậy cũng được là an ũi rồị

Tiếng nói vừa dứt thì một người xuất hiện. Rõ ràng một văn sĩ trung niên, mình mặc áo màu lam. Cặp mắt tinh anh sắc sảọ Có điều nước da hơi lợt không xứng với đôi mắt. Tú sĩ tay cầm quạt dấy to gấp đôi quạt thường. Hắn còn cắp một cái cặp sách.

Diệu Thủ tiên sinh nhìn văn sĩ bằng cặp mắt nghiêm trang hỏi :

- Ông bạn là cao nhân phương nào ?

Văn sĩ trung niên đang phe phẩy cây quạt, gắp lại nói :

- Tại hạ là Thất Tinh cố nhân ! - Sao ? Thất Tinh cố nhân ư ?

- Chính thị ! - Tại hạ chưa từng nghe quạ

- Lão Thâu nhi ! Lão đã ăn cắp mọi vật khắp thiên hạ mà lại không biết người thiên hạ.

- Chà ! Ông bạn nói có lý ! Từ Văn nghe đối phương báo danh tánh thì toàn thân đột nhiên tê dại, đó là sự phản ứng của trực giác. Vì chàng xuất thân ở Thất Tinh Bảo, mà phụ thân chàng lại là Thất Ting Bang chúa, chàng không khỏi ngạc nhiên tự hỏi :

- Chẳng lẽ Thất Tinh cố nhân cũng có mối quan hệ với Thất Tinh Bảo ?

Rồi chàng theo đuỗi những hình ảnh trong ký ức, nhưng không tìm ra manh mối gì.

Có điều chàng liên tưởng đến Thất Tinh Bảo gặp thảm họa máu đổ chan hòạ

Mẫu thân chàng lạc lỏng nơi đâu chàng cũng không haỵ Hiện giờ kẻ thù đang trong gang tất mà chàng chẳng làm gì được, cả thân thế mình cũng không dám tiết lộ, thì mối đau khổ đó không bút nào tả xiết.

Những biến chuyển tâm lý này của Từ Văn dĩ nhiên Thiên Đài Ma Cơ không hay biết được, vì nàng chưa hiểu thân thế chàng.

Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sắc bén nhìn Từ Văn, hai luồng mục quang vừa đụng nhaụ Từ Văn bất giác run lên, vì đôi mắt đối phương lộ đầy sát khí.

Mục quang Thất Tinh cố nhân nhìn ra chỗ khác rồi, mà Từ Văn vẫn chưa hết run sợ. Chàng không hiểu đối phương vì lẽ gì đã nhìn chàng bằng khóe mắt này ?

Thiên Đài Ma Cơ hỏi :

- Huynh đệ có biết lai lịch người này chăng ?

- Tiểu đệ không haỵ

- Người này không phải hạng thiện lương.

Từ Văn gật đầu đáp :

- Tiểu đệ cũng có cảm giác như vậỵ

Thất Tinh cố nhân cười lạt nói :

- Thiên địa tuần hoàn. Tại hạ đi chuyến này kể cũng không uổng.

Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu đưa mắt nhìn hắn ra chiều chán ghét.

Diệu Thủ tiên sinh hỏi tiếp :

- Thất Tinh cố nhân ! Ngươi chuẩn bị làm gì đây ?

- Phải chăng ông bạn muốn có vật đại giá ?

- Đương nhiên trong thiên hạ chẳng có vật gì không khó nhọc mà lấy được bây giờ.

- Theo ý các hạ thì sao ?

- Rút lui là hơn.

- Nếu không thì sao ?

- Các hạ sau này có hối, cũng không kịp nữạ

- Tại hạ không bao giờ hối hận hết ! - Bữa nay các hạ sẽ rút kinh nghiệm ... - Lão Thâu nhi ! Tình thực mà nói, bữa nay các hạ lâm vào thế cỡi hổ không xuống được nữạ Ai muốn đoạt được vật báu thì phải liều mạng, có đúng thế không ?

Diệu Thủ tiên sinh gật đầu đáp :

- Ông bạn nói câu này thật chí lý ! - Tại hạ xin khuyên các hạ thôi đi là hơn ... - Bằng hữu, các hạ định cùng Thạch Phật sống chết chăng ?

- Nếu quả có người nguyện ý bồi tiếp, thì tại hạ quyết chẳng chối từ.

Thất Tinh cố nhân quay ngang ra nhìn Vô Tình Tẩu trầm giọng hỏi :

- Tiền bối đức cao trọng vọng. Hai phe Hắc Bạch cùng khâm phục, chẳng lẽ lại ... Vô Tình Tẩu xua tay ngắt lời :

- Nơi đây không phải là chỗ để các hạ nói sao nên vậỵ

Thất Tinh cố nhân hắng giọng nói :

- Tiền bối nên biết điều một chút.

- Hay hơn hết là các hạ mau rời khỏi nơi đâỵ

- Trước nay tại hạ không chịu ai bài bác đâụ

- Nếu vậy thì ngươi tự lượng quá caọ

- Kẻ sĩ chỉ có thể bị giết chứ không chịu nhục.

Vô Tình Tẩu nói bằng một giọng ôn tồn :

- Ngươi nên nhượng cho lão gia một chút.

Đó là theo trật tự tôn ti trong võ lâm. Ngươi làm như thế cũng chẳng lớn lên hay nhỏ đị

Thất Tinh cố nhân cũng không vừa, hắn đáp :

- Mình có biết tự trọng thì người ta mới trọng mình. Tiền bối cũng dòm ngó Thạch Phật là tự mình làm mất địa vị đó.

Vô Tình Tẩu quắc mắt lên hỏi :

- Ngươi dám giáo huấn lão gia chăng ?

- Sự thực là như vậy ! - Sư phụ ngươi là ai ?

- Về điểm này xin miễn cho tại hạ không thể trình bày được.

Vô Tình Tẩu xẳng giọng :

- Thế thì lão gia phải cho ngươi một bài học ... - Tại hạ quyết không trốn tránh.

Vô Tình Tẩu tức quá, râu tóc đứng dựng cả lên. Lão phóng chưởng nhằm Thất Tinh cố nhân đánh tớị Lòng bàn tay vừa giơ lên, kình khí đã xô ra nghe như sấm động gió reọ Khí thế thật là khủng khiếp ! Thất Tinh cố nhân vung chưởng lên nghinh địch.

'Sầm' một tiếng chấn động ! Những luồng kình khí vọt ra bốn phíạ

Thất Tinh cố nhân phải lùi lại hai bước.

Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ kinh hãi vô cùng, vì Thất Tinh cố nhân tiếp được phát chưởng của Vô Tình Tẩu mà không tổn thương gì thì công lực hắn trong võ lâm chưa được mấy ngườị

Vô Tình Tẩu cười khanh khách nói :

- Lão gia không ngờ ngươi vào hạng tiểu bối mà công lực không phải tầm thường.

Chẳng trách ngươi ngông cuồng. Bây giờ lại tiếp một chưởng nữa của lão giạ

Tiếng nói vừa dứt thì phát chưởng cũng phóng rạ

Một luồng kình khí mạnh tựa lay non xô vào Thất Tinh cố nhân, rồi chụp hắn vào trong. Phát chưởng này so với phái trước còn kinh hãi hơn nhiềụ

Tà áo lam phất phới, Thất Tinh cố nhân vọt đi như quỉ mị ra ngoài tám thước. Thân pháp của hắn nhanh như điện khiến người nhìn thấy phải lè lưỡị

Bình ! Một tiếng rùng rợn vang lên. Đá vụn tung baỵ Một tảng đá lớn bằng cả người ôm bị rung động vở tan thành đống đá vụn.

Trong lúc ấy bỗng nghe Táng Thiên Ông lớn tiếng quát :

- Chạy đi đâu ?

Từ Văn nghểnh đầu ra coi thì Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút không còn thấy bóng trong hiện trường nữạ Thân pháp lão Thâu nhi này đã đến mức thông huyền kỳ ảo trên đời có một.

Táng Thiên Ông cũng mất hút trong chớp mắt.

Vô Tình Tẩu bỏ Thất Tinh cố nhân co giò rượt theo xuống núị

Trên đỉnh núi còn lại Thất Tinh cố nhân, Từ Văn, Thiên Đài Ma Cơ và hơn mười xác chết của bọn Tụ Bảo Hội để lạị

Từ Văn rất buồn bã. Chàng chưa kịp tra hỏi Diệu Thủ tiên sinh về chiếc vòng tay ngọc thì đối phương đã đi mất. Muốn tìm được thật khó vô cùng vì lão hóa trang đến hàng trăm hàng ngàn kiểu, mà khinh công lại tuyệt thế vô song.

Dù có gặp lão vị tất đã nhận ra được. Chân tướng cùng lai lịch lão, tưởng khắp võ lâm chẳng một ai haỵ Còn muốn rượt theo lão thì dĩ nhiên là một chuyện hảo huyền.

Thiên Đài Ma Cơ vui vẻ bảo Từ Văn :

- Huynh đệ ! Chúng ta đi thôi ! Thất Tinh cố nhân cất giọng âm trầm nói :

- Khoan đã ! Từ Văn động tâm, song ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi lại :

- Các hạ có điều chi dạy bảo ?

Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sáng như dao ngó Từ Văn mấy lượt, rồi gằn từng tiếng :

- Phải chăng ngươi là Địa Ngục Thư sinh ?

Từ Văn lạnh lùng đáp :

- Chính là tại hạ.

Thất Tinh cố nhân lại hỏi :

- Ta nghe nói ngươi giết người không để dấu vết, có thực vậy chăng ?

Từ Văn hỏi lại :

- Các hạ hỏi thế lá có ý gì ?

Thất Tinh cố nhân hững hờ đáp :

- Bản nhân muốn hỏi thử cho biết.

Từ Văn cười lạt hỏi :

- Các hạ chán sống rồi ư ?

Thất Tinh cố nhân cười khẩy đáp :

- Ngươi muốn nói thế nào cũng được.

Từ Văn cất giọng hiên ngang nói :

- Tại hạ không muốn giết người một cách vô lý ... Thất Tinh cố nhân xẳng giọng ngắt lời :

- Tiểu tử ! Ngươi đừng ngông cuồng khoác lác nữạ

Mấy bữa nay Từ Văn đầy dạ oán hờn không nơi phát tiết. Bây giờ chàng lại bị đối phương trêu chọc, ngọn lửa vô hình bốc lên rần rần. Chàng trầm giọng hỏi :

- Phải chăng các hạ có ý muốn thử tài cao thấp ?

Thất Tinh cố nhân giữ giọng thản nhiên đáp :

- Đối với ngươi mà nói đến chuyện đó thì không đáng. Vì tánh hiếu kỳ thúc đẩy, bản nhân muốn nghiệm coi chơi mà thôị

Từ Văn đè nén tấm lòng tấm tức đã lâu, bây giờ muốn bùng lên. Chàng trợn mắt nói:

- Tại hạ nhắc lại một lần nữạ Các hạ đừng xem sanh mạng như trò đùạ

Thất Tinh cố nhân cười ha hả đáp :

- Vô Tình lão nhi mà còn chẳng làm gì được bản nhân. Bộ ngươi đã thắm vào đâu ?

Từ Văn nghiêm giọng hỏi :

- Các hạ muốn chết thật ư ?

Thất Tinh cố nhân nói :

- Ngươi hãy thử đi coi ! Từ Văn không nhẫn nai được nữạ Người chàng nhảy vọt tới, đồng thời phóng 'sát thủ' ra nhanh như chớp đánh tới đối phương.

Thất Tinh cố nhân chỉ đứng cười khẩy, không né tránh mà cũng không phản kích ... Từ Văn phóng sát thủ ra không thấy đối phương phản ứng, thì không khỏi chấn động tâm thần. Thế là lại một người nữa không coi sát thủ của chàng vào đâu, và đây là người thứ bạ Bất giác chàng đứng ngẫn người rạ

Binh ! Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trúng vào trước ngực Từ Văn.

Từ Văn rú lên một tiếng thê thảm. Người chàng bị hất tung đi đụng vào phiến đá lớn cách xa ngoài ba trượng, rồi bật trở lại té xuống đất. Máu miệng vọt ra như suốị

Thiên Đài Ma Cơ bật lên tiếng la hoảng. Hai tay nàng thò vào bọc.

Thất Tinh cố nhân bật lên tiếng cười hung dữ. Hắn lại ra tay nhanh như chớp.

Thiên Đài Ma Cơ rên lên một tiếng. Người nàng nhủn ra, ngã lăn xuống đất.

Thất Tinh cố nhân nắm lấy Từ Văn đã bị trọng thương giơ lên, lướt tới phía sau đỉnh núi liệng xuống vực thẳm.

Thiên Đài Ma Cơ bị kiềm chế huyệt đạo không nhúc nhích được. Nàng thấy Từ Văn bị liệng xuống khe núi thì tưởng chừng như trái tim tan vở. Lửa giận công tâm, nàng oẹ lên một tiếng rồi miệng phun máu tươi rạ

Thất Tinh cố nhân quay về chỗ cũ. Cặp mắt loang loáng nhìn Thiên Đài Ma Cơ chằm chặp không chớp. Mục quang hắn dần dần biến đổi, thú tánh nguyên thủy lộ ra mặt ... Thiên Đài Ma Cơ nhìn đối phương biết là hắn định làm ẩụ Nhưng nàng không có cách nào phản kháng được. Mắt nàng tối sầm lại suýt nữa ngất đị Tuy người nàng không nhúc nhích được, nhưng nàng còn có thể mở miệng gầm lên :

- Ngươi định giở trò gì ?

Thất Tinh cố nhân bật lên tràng cười rộ ra chiều đắc ý.

Thiên Đài Ma Cơ nghe tiếng cười này chẳng khác tiếng ma gào lúc canh khuya, khủng khiếp vô cùng.

Soạt ! Vạt áo trước ngực bị xé rách. Luồng gió lạnh thổi vào đôi ngọc phong trắng bóng lộ rạ

Thất Tinh cố nhân cười ha hả nói :

- Trời sinh ra vưu vật để cho mình hưởng. Chuyến đi này không uổng, quả là không uổng ! Thiên Đài Ma Cơ khác nào bị đoạt mất linh hồn còn trơ lại phần xác thịt.

Bàn tay ma quỉ tiếp tục sờ soạng ... Nàng như một người chết rồi ! Một cái chết rất tàn khốc. Một sự thực đáng sợ chưa từng có đã phát sinh. Lưởi nàng cứng đơ, mặt xám như tro tàn. Môi nàng run lên mà không nói ra tiếng.

Ngày thường cặp mắt kiều mị của nàng khiến người ta điên đảo thần hồn, lúc này trợn lên như tròng muốn vọt ra ngoàị

Bất thình lình Thất Tinh cố nhân rụt tay co người lạị Hắn trân trân ngó Thiên Đài Ma Cơ. Trên lưng nàng lộ ra một mãnh ngọc quyết. Miệng hắn lẩm bẩm :

- Tam Chỉ Quyết ! Thị là truyền nhân của mụ rồi ... Mục quang hắn biến đổi mấy lần, dường như khó mà bỏ được miếng thịt cừu ngon lành, nhưng hắn ra chiều úy kỵ ... Thiên Đài Ma Cơ đề tụ độc môn huyền công để liều mạng mong tự giải khai huyệt đạọ Tuy cách này nhọc lòng vô ích, nhưng ai đã lâm vào tuyệt cảnh cũng chẳng bỏ qua bất cứ một hy vọng cầu sinh nàọ Đó là bản năng thiên nhiên của con ngườị

Lúc nàng phát giác ra đối phương có điều úy kỵ liền lên tiếng :

- Các hạ muốn sinh cường để thỏa mản thú dục nhất thời thì rồi đây sẽ gặp phải cuộc báo phục nghiêm trọng.

Thất Tinh cố nhân trầm tư một lúc. Hắn không gì nói nữa, đột nhiên băng mình vọt đị

Thiên Đài Ma Cơ chết hụt. Mảnh hồn phiêu diêu quay về với thể xác. Nàng khẩn cấp vận công thúc đẩy huyệt đạọ Chừng khoản uống cạn tuần trà, huyệt đạo tự giải khaị Nàng đứng dậy buộc lại vạt áo trước ngực. Nước mắt tầm tả tuôn rơị

Thiên Đài Ma Cơ nghĩ tới Từ Văn. Nàng không ngờ cuộc đời chàng lại đến kết quả nàỵ Nàng yêu chàng tha thiết và mong có một ngày kia sẽ được báo đáp lại tình yêu nàỵ Bây giờ tia hy vọng mong manh của nàng cũng bị tan vở.

Thiên Đài Ma Cơ cất bước nặng nề như đeo ngàn cân, trong lòng nổi lên mối bi ai vô tận. Nàng lần từ bước một ra sườn núi, ngồi xuống nhìn vực sâu không đáy, tan nát gan vàng, đầu óc trống rỗng.

Nước mắt ướt cả vạt áọ Ngọn gió núi thổi lật là tà áo gấu quần, càng làm cho nổi cô tịch thêm phần lạnh lẻọ

Không hiểu thời gian đã qua bao lâu, một thanh âm khàn khàn bên mình nàng cất lên :

- Phải chăng cô nương là Thiên Đài Ma Cơ ?

Thiên Đài Ma Cơ đang ở trong tình trạng bâng khuân vô ý thức, đột nhiên quay về thực tạị Nàng giật mình kinh hãi, ngoảnh đầu lại coị

Bỗng nàng la lên một tiếng :

- Trời ơi ! Đồng thời nàng băng mình lùi lại mấy bước.

Trước mặt nàng, người che mặt mặc áo cẩm bào đứng sửng.

Chính người này đã hạ độc thủ cùng nàng và Từ Văn. Nàng đã thi triển 'Thất Toàn phi nhạn' để đả thương nơi đỉnh đầu đối phương, nhưng về sau Từ Văn không thừa nhận sự thực nàỵ

- Phải hắn chăng ?

Nàng vừa tự hỏi vừa đưa mắt nhìn đỉnh đầu đối phương, nhưng hắn đã bịt đầu bằng tấm khăn vuông, nàng không nhìn thấy chi hết.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cất tiếng hỏi :

- Phải chăng cô nương là người mà võ lâm kêu là Thiên Đài Ma Cơ ?

Nàng chẳng thể không trả lời, liền ấp úng đáp :

- Phải rồi ! Các hạ ... Người che mặt mặc áo cẩm bào không để cho nàng nói hết câu, đã hỏi tiếp :

- Cô nương có quen biết Địa Ngục Thư sinh không ?

Thiên Đài Ma Cơ trong lòng thê thảm, tay nàng bất giác sờ đến ám khí, nàng hỏi lại :

- Bản nhân có quen biết ỵ Các hạ có điều chi dạy bảo ?

- Lão phu muốn tìm gã.

Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :

- Sao ? Các hạ ... muốn tìm y ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :

- Chính thế ! Lão phu nghe nói cô nương cùng gã đi tới đây, nên lão phu mới tìm đến ... Thiên Đài Ma Cơ nghiến răng hỏi lại :

- Các hạ hỏi làm chi ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm ngâm một lúc, rồi cất cao giọng trang nghiêm hỏi lại :

- Cô nương có biết mối liên quan giữa lão phu và gã thế nào không ?

Thiên Đài Ma Cơ động tâm đáp :

- Đó là một điều mà tại hạ đang muốn hỏi các hạ.

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẩm nghĩ một chút rồi đáp :

- Y là con trai lão phụ

Thiên Đài Ma Cơ toàn thân run bắn lên, giật giọng hỏi :

- Con trai các hạ ?

- Đúng thế ! Gă đâu rồi ?

Thiên Đài Ma Cơ nghẹn ngào đáp :

- Y ... y chết rồi ! Người che mặt mặc áo cẩm bào kêu rống lên :

- Sao ? Cô nương nói lại lần nữa ! Thiên Đài Ma Cơ không chịu nỗi chua xót trong lòng, nàng sa lệ đáp :

- Y chết rồi ! Người che mặt mặc áo cẩm bào thân hình loạng choạng gầm lên rất thê thảm :

- Làm sao mà chết ?

Thiên Đài Ma Cơ rất hồ nghi, nhưng nỗi đau thương đã kềm chế người nàng. Nàng nghiến răng đáp :

- Y bị một tên văn sĩ trung niên tự xưng là Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trọng thương rồi liệng xuống vực thẳm.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lảo đảo luôn mấy cái cơ hồ ngã rạ Mắt nhìn xuống vực thẳm. Hồi lâu mới cất tiếng run run hỏi :

- Thất Tinh cố nhân lai lịch thế nào ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Tại hạ không biết. Trên chốn giang hồ chưa từng nghe ai nói đến nhân vật nàỵ

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại hỏi :

- Hình dạng hắn thế nào ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Gã là một văn sĩ đứng tuổi, mình mặc áo lam. Cặp mắt bén, sắc mặt lợt lạt. Sắc diện với nhản quang không xứng đối nên rất dễ nhận. Có điều ... - Có điều làm sao ?

- Theo tiểu nữ nhận xét, thì dường như đó không phải là chân tướng hắn, rất có thể hắn đã bôi thuốc hay thay đổi sắc mặt.

Người che mặt mặc áo cẩm bào la lên một tiếng kinh ngạc, rồi hỏi tiếp :

- Lão phu sẽ để ý đến hắn, quyết hắn không trốn thoát được. Lão phu thề báo thù cho y bằng được mới nghẹ Cô nương ! Lão phu nghe khuyển nhi cáo tố có kẻ mạo xưng hình tượng lão phu để hạ độc thủ toan sát hại gã. Vụ này tưởng cô nương biết rõ.

Thiên Đài Ma Cơ đang ngờ vực vụ này, bây giờ thấy đối phương đề cập đến, nàng xem tình hình thì đúng như lời Địa Ngục Thư sinh đã đoán. Có người giả phụ thân chàng để hạ thủ. Nàng liền gật đầu đáp :

- Chính tiểu nữ đã trông thấỵ

Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm mặc một lúc, rồi nghẹn ngào hỏi :

- Phải chăng cô nương đã cùng hắn giao thủ ?

Thiên Đài Ma Cơ vừa bị Thất Tinh cố nhân toan cưỡng hiếp, dĩ nhiên hổ thẹn không muốn nói ra, nhưng mối căm hận chưa tan. Nàng hậm hực đáp :

- Đúng thế ! Đối phương hẳn là Thất Tinh cố nhân.

- Hiện giờ hắn đâu rồi ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Hắn mới rời khỏi đâỵ

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :

- Dù hắn có đến bên trời góc biển, lão phu cũng phải tìm cho được để bắt hắn phải đền mạng. Cô nương ! Dường như cô nương có mối chung tình với con lão phu ?

Thiên Đài Ma Cơ động mối thương tâm, cơ hồ bật ra tiếng khóc. Nàng lẳng lặng gật đầụ Cổ họng nàng dường như bị tắt nghẽn nói không ra lờị

Người che mặt mặc áo cẩm bào buông tiếng thở dài, rồi cất giọng bi ai than thở :

- Cô nương là người thông minh thanh khiết, chỉ buồn cho khuyển nhi phước bạc mà thôị Ý trời muốn vậy còn biết nói làm sao được ?

Thiên Đài Ma Cơ không nhịn được nữa, hạt châu tầm tả như mưạ

Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng nói :

- Cô nương miển cho lão phu lúc này tâm tình bối rối, mong rằng còn có ngày tái ngộ. Bây giờ lão phu phải tìm kiếm di thể khuyển nhi đã ... Lão chưa dứt lời đã trở gót quay đị Người lão loạng choạng cất bước.

Thiên Đài Ma Cơ bây giờ mới nhớ là mình chưa hỏi lai lịch cùng danh hiệu đối phương. Nàng tha thiết yêu Từ Văn, nay Từ Văn chết rồi mà lại không biết lai lịch phụ thân chàng thì chẳng khác chi người dưng, thậm chí đến tên họ lão cũng không hay nữạ Đây thật là một chuyện thương tâm trên thế gian.

Thiên Đài Ma Cơ ngồi nguyên một chỗ, bâng khuân nhìn xuống khe núị Dường như vực thẳm đã đem cả người nàng đị Nàng lại tưởng chừng như mình đang ở chỗ chơi vơi, lơ lững giữa trờị Nhất thiết đối với nàng đều là không hết, chẳng một thứ gì tồn tại, cả chính người nàng nữa ... Đây nhắc lại Từ Văn bị Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh bị trọng thương rồi liệng xuống vực thẳm. Chàng chắc mẫm phen này bị tan xương nát thịt, thi thể cũng không còn nữạ Dù chàng muốn giảy giụa kêu la cũng không thể được. Chàng rớt xuống như một ngôi sao sa, và mất hết tri giác.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâụ Bỗng bên tai Từ Văn vang lên một tiếng :

- Chao ôi ! Tiếng la này như có như không. Từ Văn chợt nảy ý thức muốn phản ứng, nhưng ý thức này chỉ như cơn gió hiu hiu lướt qua trên mặt nước, gợn lên một chút rồi lại tiêu tan.

- Gã vẫn còn sống đây mà ... Thanh âm này lại lọt vào tay Từ Văn, khiến ý thức chàng lại phục hồị Chàng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, dù chàng cố gắng mà không sao mở ra được. Có điều chàng ý thức được là mình đã hồi tỉnh. Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ ta không chết ư ?

Lại một thời gian không hiểu bao lâu, ngươn khí dã lưu chuyển trong người, và ý thức đi từ chỗ hổn độn đến chỗ rõ ràng. Chàng từ từ hé mắt rạ Một tia sáng lờ mờ ánh vào mắt chàng là một vách đá trơn tuột, tiếp theo chàng nhận thức được đây là một thạch động.

Chàng lẩm bẩm :

- Ta ... quả còn sống thiệt !


Chương: 20

LÃO QUÁI NHÂN GIẢI BÀI TÂM SỰ

Từ Văn vừa kinh ngạc vừa mừng thầm nói không xiết được. Chàng cất tiếng gọị

Nhưng âm thanh yếu ớt, chính tai chàng cũng không nghe rõ. Có điều chàng đã cảm giác là mình đã hô hoán.

- Tiểu tử ! Mạng ngươi thiệt lớn, đáng chết cả trăm phần trăm mà không chết.

Câu này chàng đã nghe rõ và phân biệt được đây là giọng nói của người già. Giọng nói rất mạnh làm chấn động cả màng taị Từ Văn cố nghiêng đầu đi, hướng mục quang nhìn ra, bất giác tâm thần chấn động. Cách chỗ chàng nằm mấy thước, một quái vật ngồi xếp bằng. Mái tóc bạc phơ xỏa xuống mặt đất. Mặt lông lá che đi hết chỉ có đôi mắt sáng như đuốc, chiếu qua làn râu tóc ra ngoàị

Nếu đối phương không lên tiếng thì chàng chẳng dám tin đây là một ngườị

Lúc này, Từ Văn tin chắc mình hãy còn sống. Nỗi vui mừng đem lại cho chàng một luồng sinh lực vô hình, đồng thời ý chí sinh tồn lại thêm phần mãnh liệt. Chàng chống hai tay xuống đất, lảo đảo ngồi không vững.

Từ Văn nhìn quái nhân một hồi, rồi phấn khởi tinh thần lên tiếng hỏi :

- Phải chăng lão tiền bối đã cứu vãn bối ?

Quái nhân cất tiếng chấn động lá nhĩ đáp :

- Tiểu tử ! Lão phu xuýt tí nữa bị chết về tay ngươị

Từ Văn kinh ngạc dương cặp mắt thao láo hỏi :

- Sao ... lại thế được ?

- Vì 'độc thủ' của ngươi ! Từ Văn lại một phen chấn động tâm thần. Chàng ngó tay trái mà mình ẩn giấu lâu nay đã bị bại lộ. Chàng lại ngửng lên nhìn quái nhân hồi lâu không nói gì.

Đây là lần đầu tiên điều bí mật của Từ Văn bị tiết lộ.

Bàn tay kịch độc chàng vẫn thủ vào trong vạt áọ Dưới nách khoét ra một lổ thủng, để tay áo phất phơ che đị Coi bề ngoài như anh chàng cụt một taỵ Khi nào cùng địch nhân giao thủ, chàng chỉ cần tiếp cận đối phương, độc thủ liền thò qua lổ nhỏ đưa ra cho chạm vào da đối phương là họ phải ngã ra liền. Điều bí mật này không ai phát giác ra được. Nó làm cho người bị chết không để thương tích mà cũng không có dấu vết bị trúng độc.

Quái nhân lại hỏi :

- Tiểu tử ! Nếu lão phu đoán không lầm thi độc thủ của ngươi có chất độc tuyệt thế, gọi là 'Vô nh Tồi Tâm Thủ' phải không ?

Từ Văn vô cùng kinh hãi, run lên đáp :

- Lão tiền bối nói đúng đó. Chính là 'Vô nh Tồi Tâm Thủ'.

Quái nhân mắt chiếu ra những tia hào quang, trầm trọng nói :

- Ngươi luyện được Độc công đã thất truyền trong võ lâm mấy trăm năm, vậy rõ ràng ngươi không phải là người lương thiện. Lão phu phải hủy ngươi đi mới được.

Từ Văn nghe quái nhân nói mà lạnh gáy, chàng đứng bật dậy lảo đảo lui đến bên vách động.

Bóng tử thần lại đến ám ảnh chàng.

Mắt lão già chiếu ra những tia sáng uy hiếp kinh ngườị Từ Văn lui tới đâu, ánh mắt đó lại chuyển theo tới đó và chiếu đúng vào mặt chàng. Hồi lâu lão quái lại lên tiếng :

- Coi ngươi căn cốt rất tốt, không giống bọn cùng hung cực ác.

Từ Văn không nói gì, chỉ dương mắt trân trân nhìn đối phương. Lòng chàng thầm nghĩ :

- Lão quái này dĩ nhiên đã đụng vào tay trái mình, nhưng lão không bị trúng độc mà còn nói huỵch tẹt ra lai lịch độc thủ của mình. Nguyên một điểm này thì lão cũng không phải là người tầm thường. Lão mà muốn hạ sát mình tất dễ như trở bàn taỵ

Nếu mình tới số, thì dù muốn trốn tránh cũng không thoát được.

Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì lão quái lại hỏi :

- Tiểu tử ngươi xuất thân ở môn phái nào ?

Từ Văn trầm ngâm một chúc rồi đáp :

- Vãn bối là đệ tử Thất Tinh Bang.

Lão quái lại hỏi :

- Thất Tinh lão nhân với ngươi là người thế nào ?

Từ Văn đáp :

- Đó là tiên tổ phụ.

- Hiện giờ ai làm bang chủ ?

- Gia phụ.

Lão quái diệu giọng nói :

- Theo chỗ lão phu biết thì Thất Tinh lão nhân làm việc quang minh chính đại, chứ không chuyên dùng độc ... - Đúng thế ! - Vậy Độc công của ngươi từ đâu mà ra ?

Từ Văn ngập ngừng đáp :

- Đây là ... gia phụ đã truyền chọ

Lão quái trầm mặc một lúc, rồi cất giọng nghiêm trang nói :

- Theo lão phu nhận xét thì 'Vô nh Tồi Tâm Thủ' độc nhất thiên hạ. Người nào trúng phải, tuyệt nhiên không một dấu vết gì. Chất độc đụng vào da lập tức xông vào tim. Nhân vật đã luyện thành 'Vô nh Tồi Tâm Thủ' chỉ có một mình Quỉ Kiếm Sầu từ hai trăm năm trước đâỵ Theo lời đồn thì Quỉ Kiếm Sầu bị đốt chết. Y chết rồi không có truyền nhân. Phải chăng phụ thân ngươi đã lấy được 'Độc Kinh' của Quỉ Kiếm Sầu để lại ?

Từ Văn kinh hãi đáp :

- Đúng thế ! Lão quái lại hỏi :

- Ngươi có biết là người luyện 'Vô nh Tồi Tâm Thủ' suốt đời không giải trừ được không ?

- Cái đó ... cái đó ... - Thế là phụ thân ngươi không còn nhân tính nữa, mới để ngươi luyện Độc công này làm hại cả một đời ngươị

Từ Văn vừa kinh hãi vừa ngờ vực hỏi lại :

- Bên mình vãn bối có giắt thuốc giải thì sao ?

Lão quái đáp :

- Giải độc cho người trúng phải thì được, nhưng không có cách nào hóa tán Độc công cho chính mình.

- Cái đó ... sao lại thế được ?

- Lão phu chỉ nghe nói vậy, chớ chưa được nhìn thấy Độc kinh. Các bậc tiền bối truyền ngôn lại nói là 'Vô nh Tồi Tâm Thủ' luyện thành rồi, thì chất độc dung hòa liền với bản thân người luyện. Trừ khi chặt cánh tay đó đi, ngoài ra không có cách nào giải tán Độc công cả.

Từ Văn nghe lão nói tưởng chừng như trái tim chìm hẳn xuống. Nếu đúng như vậy, thì cuộc đời chàng coi như bị hủy bỏ rồị Nhưng chàng lại tử hỏi :

- Chẳng lẽ phụ thân lại tự ý tàn hủy cốt nhục của mình ư ? Hay là người không biết hậu quả tàn khốc này ?

Chàng chưa từng nghe phụ thân đề cập đến việc này bao giờ. Ông chỉ cho chàng hay là công phu này luyện xong thì có thể thành vộ địch thiên hạ, nhưng không thể cho người khác đụng đến mình được. Sự thực chứng minh không phải là vô địch thiên hạ, nếu gặp phải tay đối thủ công lực trác tuyệt thì hai bên không đụng vào nhau thì chẳng thể phát huy uy lực được. Cũng vì chàng tiến sát đến cạnh Thất Tinh cố nhân mà bị hắn đả thương liệng xuống vực. Chàng tự hỏi :

- Nếu quả thân phụ biết hậu quả này mà còn sai mình đến phủ Khai Phong cầu thân là nghĩa làm sao ?

Rồi mình đi yêu Phương Tử Vi, há chẳng đáng buồn cười ư ?

Từ Văn nhớ lại tình trạng luyện Độc công bắt đầu từ ngày tám tuổị Mỗi bữa chàng lấy thuốc cho đúng thời giờ, lại phải nhớ cả giờ giấc vận công theo yếu quyết của phụ thân dặn bảọ Vừa vặn mười năm chàng mới luyện thành, mà chưa từng nghe phụ thân nói tới cách tán công ra sao ... Từ Văn bụng bảo dạ :

- Phải chăng sự thật đúng như lời lão quái nói đây ? Nếu vậy thì chẳng những đáng khủng khiếp, mà còn thê thảm vô nhân đạo nữạ

Lão quái thấy Từ Văn trầm ngâm không nói gì, lại cất tiếng hỏi :

- Tiểu tử ngươi không tin lời lão phu ư ?

Từ Văn ấp úng đáp :

- Chẳng phải ... vãn bối không tin, mà là khó tin.

Lão quái nói :

- Rồi ngươi thử coi sẽ biết.

Từ Văn hỏi lại :

- Sao lão tiền bối lại không sợ chất kịch độc ?

Lão quái đáp :

- Lão phu đã luyện thành tựu môn 'Kim Cương Thần Công', nên bất luận là chất độc gì cũng không xâm nhập vào được.

Từ Văn tâm thần chấn động. Chàng không ngờ lão quái ngồi trước mặt mình lại luyện thành 'Kim Cương Thần Công' mà trước nay chàng chỉ nghe đồn. Vậy trong võ lâm, lão khó tìm được tay đối thủ. Tuy chàng nghĩ vậy nhưng chàng vẫn chưa hết thắc mắc, liền hỏi lại :

- Chất độc này vô hình, mà sao tiền bối cũng biết ?

Lão quái đáp :

- Chất độc tuy vô hình, nhưng người trúng độc chẳng thể không cảm giác.

Từ Văn hất hàm hỏi :

- Ủa ! Xin lão tiền bối cho biết tôn hiệu ?

Lão phu quên cả danh hiệu rồị

- Vãn bối bị người ta liệng xuống vực sâu, lão tiền bối làm thế nào mà cứu được vãn bối khỏi nạn tan thây ?

Lão quái nhân thản nhiên đáp :

- Đó là những dây leo ở sườn núi cứu ngươi, chẳng liên quan gì đến lão phụ Có thể nói là số mạng ngươi lớn lắm. Ngươi được dây leo hứng đỡ mấy lần mới rớt xuống tới đất. Tuy ngươi khỏi được nạn tan xương nát thịt, nhưng thực ra lúc đó ngươi đã chết rồị Tâm mạch ngừng đập hẳn. Không ngờ sau một giờ lại thấy có sinh cơ. Đó là kỳ sự mà nay lão phu mới thấy là một.

Từ Văn nghi ngờ hỏi :

- Chắc lão tiền bối đã thi hành những thủ thuật để vản hồi sinh mạng cho vãn bối ?

Lão quái thành thực đáp :

- Không có đâu ! Vì ta thấy ngươi đã chết thực sự rồị

Từ Văn ngơ ngác, ngập ngừng :

- Cái đó ... Lão quái tựa hồ sực nhớ ra điều chi la lên :

- A phải rồi ! Tiểu tử ! Có phải ngươi đã uống được một thứ dược vật nào về loại Thiên tài Địa bảo không ?

- Không có ! Từ Văn lắc đầu trả lời như vậỵ Nhưng chàng chợt nhớ đến lúc ở trong lữ quán gặp người che mặt mặc áo cẩm bào, giả làm phụ thân ám toán. Chàng đã chết đi một lần rồi sống lạị Vụ đó chàng cũng chẳng hiểu nguyên nhân ra saọ

Từ Văn càng nghĩ lại càng rối óc, không sao hiểu được những chuyện quái dị nàỵ

Lão quái hỏi sang chuyện khác :

- Tiểu tử ! Vì lẽ gì ngươi bị hất xuống vực thẳm ?

Từ Văn đáp :

- Vãn bối bị người ám toán.

Lão quát hất hàm hỏi :

- Đã bao nhiêu người bị chết vì độc thủ của ngươi ?

Từ Văn ngập ngừng đáp :

- Chỉ trường hợp bất đắc dỉ, vãn bối mới hạ sát ... Vãn bối tự tin mình không giết người vô tội một cách mù quáng.

- Lão phu không tin như vậỵ

- Lão tiền bối nói vậy là có ý ... Lão quái ngắt lời :

- Lão phu muốn giết ngươi đi để trừ hại cho võ lâm, có điều nghĩ tới tổ phụ ngươi là Thất Tinh lão nhân là chỗ quen biết, nên mới thay đổi chủ ý. Bây giờ chỉ cần ngươi để cánh tay độc kia lại là xong.

Lão quái nói nghe có vẻ cỡi mở, nhưng Từ Văn tưởng chừng như sét đánh bên taị

Bản tính quật cường hãy còn tiềm tàng, khiến chàng không chịu van xin. Chàng liền nghiến răng đáp :

- Lão tiền bối hạ sát vãn bối thì được, còn muốn làm cho vãn bối cụt một tay thì ... - Thì làm sao ?

- Không được đâu ! - Tiểu tử ! Lão phu giết ngươi chỉ như giết con kiến mà thôị

Từ Văn mắt tóe lửa lớn tiếng nói :

- Xin hạ thủ đi ! Lão quái đưa bàn tay khô đét ra giơ lên một cáị

Từ Văn cảm thấy một luồng hấp lực mãnh liệt vô cùng hút chàng tới phía trước mặt lão quái, chỉ còn cách một với taỵ Chàng hồn lạc phách bay, vì chỉ một thủ pháp này đủ làm cho chàng không sống được nữạ

Lão quái cất tiếng hỏi :

- Thiệt tình ngươi muốn chết, chứ chẳng chịu cụt tay phải không ?

- Đúng thế ! - Ngươi đã nghĩ kỹ chưa ?

- Công lực kém cỏi không đủ giữ mình thì còn chi mà nghĩ ngợi ?

- Ngươi thật là kẻ cuồng ngạo ! Từ Văn chỉ 'hừ' một tiếng chứ không nói gì.

Lão quái ngoẹo đầu nghĩ một lúc. Đột nhiên lão vỗ cái đầu bạc phơ hỏi :

- Chết thật ! Lão phu quên mất một việc lớn. Tiểu tử ! Ngươi đã lên núi Bạch Thạch, tất nhiên phải qua Bạch Thạch Am chứ ?

Từ Văn động tâm đáp :

- Đúng thế ! Lão quái lại hỏi :

- Ngươi có gặp mụ Xú ni cô ấy không ?

Từ Văn không hiểu, ngơ ngác hỏi lại :

- Xú ni cô ? Lão tiền bối muốn nói ai vậy ?

- Mụ tự xưng là Bạch Thạch Thần nị

- Thần ni đã xa chơi miền cực lạc rồị

Lão quái nhân toàn thân run lên, đột nhiên đứng phắt dậy, nắm lấy Từ Văn lớn tiếng hỏi :

- Ngươi bảo mụ chết rồi ư ?

Từ Văn giật mình kinh hải đáp :

- Đúng thế ! Lão quái hỏi gặng :

- Có thiệt không ?

Từ Văn lạnh lùng đáp :

- Chuyện này vãn bối bất tất phải nói dối làm chị

Lão quái nổi lên tràng cười rộ. Lão ngồi phịch xuống đất. Tiếng cười của lão dần dần biến thành tiếng khóc, vang động cả một vùng, rồi đập vào vách núi như làn sóng điên cuồng, như gió táp mưa sạ Tiếng cười của lão quái làm rung chuyển màng tai Từ Văn, khiến chàng ngơ ngác nhìn đối phương, chân tay luống cuống.

Hồi lâu lão quái ngừng tiếng gào chẳng hiểu là tiếng khóc hay tiếng cườị Lão nói như để mình nghe :

- Mụ chết rồi ! Mụ chết rồi ! Mấy chục năm, lão phu khổ công chờ đợi, mà nay bỗng thành bọt nước ... Từ Văn động tính hiếu kỳ, chàng nghĩ thầm :

- Giữa lão quái này và Bạch Thạch Thần ni tất có mối quan hệ không phải tầm thường. Một người ở phía trước ngọn núi, một người ở phía sau, mà nghe giọng lưởi lão này thì mấy chục năm không chạm mặt nhaụ Đó là một điều khó hiểụ

Chàng nghĩ vậy rồi không nhịn được cất tiếng hỏi :

- Tại sao tiền bối lại xúc động đến thế ?

Lão quái xua tay lia lịa nói :

- Đi đi ! Câu chuyện của lão phu ai mượn ngươi chỏ miệng vào ?

Từ Văn mượn gió giương buồm, trở gót đi ra ngoài động ... Lão quái gọt giựt giọng :

- Vào đây đã ! Từ Văn bất giác dừng bước quay lạị

Lão quái hỏi :

- Tiểu tử ! Ngươi muốn đi ư ? Không được đâu ! Từ Văn hỏi lại :

- Lão tiền bối nói vậy là có ý gì ?

Lão quái đáp :

- Tiểu tử ! Trừ phi ngươi mọc hai cánh, không thì đừng hòng ra khỏi nơi đâỵ Ta nói cho ngươi hay, địa phương quỉ quái này sâu hàng ngàn trượng, bốn bề non cao chót vót, khỉ vượn còn khó lòng trèo lên được, nếu không thì lão nhân gia đã chẳng chịu khổ cực ngồi đây hơn mấy chục năm trờị

Từ Văn ngạc nhiên nở một nụ cười trào phúng hỏi :

- Nếu vậy thì vụ lão tiền bối muốn chặt tay vãn bối là thừa ư. Vãn bối đã không ra khỏi được nơi đây thì còn lo gì độc thủ ?

Lão quái gắt lên :

- Đừng rườm lời nữa ! Dĩ nhiên lão nhân gia phải có lý chứ.

- Vậy xin lão tiền bối chỉ giáọ

Lão quái cười khà khà đáp :

- Tiểu tử ! Bây giờ lão phu lại thay đổi chủ ý, không chặt độc thủ của ngươi nữa, nhưng phải có điều kiện.

Từ Văn hỏi ngay :

- Xin lão tiền bối cho biết điều kiện gì ?

Lão quái đáp :

- Ngươi phải phát thệ rồi đây tái xuất giang hồ không dùng độc thủ để sát hại người vô tộị

Từ Văn lạnh lùng nói :

- Về điểm này lão tiền bối bất tất phải quan tâm, vãn bối chưa từng vô cớ giết ngườị

- Ngươi phải thề đi ! - Lão tiền bối ! Thiện ác ở trong lòng mà ra, lời thề chỉ ước thúc được người quân tử, chứ chẳng ràng buộc được kẻ tiểu nhân.

- Ngươi nói có lý ! Liệu ngươi giữ được thế chăng ?

- Vãn bối có thể ưng chịu như vậỵ

- Được lắm ! Lão phu tin ngươi một lần và tìm cách để ngươi ra khỏi tuyệt địạ

Ngươi liệu cách kiếm cho được một người ... Từ Văn phấn khởi tinh thần hỏi lại :

- Xin lão tiền bối cho hay muốn kiếm ai ?

Lão quái cặp mắt lộ vẻ buồn rầu đáp :

- Có khi người này không còn ở nhân thế nữa, nhưng lão phu chưa có điều gì chứng thực là y đã chết rồi, thì quyết chẳng cam tâm.

- Người ấy thế nào ?

- Một người đàn bà.

Từ Văn ngơ ngác hỏi :

- Người đàn bà ư ?

Lão quái bật lên tràng cười ha hả. Tiếng cười đượm vẻ thê lương, lão đáp :

- Hừ ! Người đàn bà, một mỹ nhân tuyệt thế. Ngày trước nàng là một mỹ nhân, nhưng nay hình dạng thế nào ? Vô Diệm hay Dạ Xoa, hay mụ già chống gậy ? Ai mà biết được ? ... Từ Văn thở dài hỏi :

- Người ấy là ai ?

Lão quái nhân đáp :

- Nàng là Đỗ Như Lan ! Như Lan, Như Lan ! Đẹp hết chỗ nói , đẹp tuyệt thế vô song, siêu phàm thoát tục ... Lão nói xuống dưới ồm ồm khó nghe, dường như ký ức của lão đưa sang một địa hạt khác.

Từ Văn vừa khích động vừa lấy làm lạ. Chàng nhìn lão quái thần bí muốn hỏi xen vào, nhưng khôn bề mở miệng.

Sau một hồi xúc động, lão quái dần dần bình tỉnh lại, vẩy tay nói :

- Ngươi hãy ngồi xuống đây để lão phu kể cho ngươi haỵ

Từ Văn theo lời ngồi xuống.

Lão quái mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị, cất giọng buồn buồn kể :

- Mấy chục năm trước trong võ lâm nảy ra một đôi tỷ muội hoa ... Cô lớn là Đỗ Như Huệ, cô bé là Đỗ Như Lan. Về dung mạo cũng như về võ công, cả hai nàng đều tuyệt cao, và đã làm điên đảo giang hồ. Không biết bao nhiêu võ sĩ thanh niên say đắm như cuồng như dạị Trong bọn theo đuổi hai nàng có một kiếm sĩ tự cho mình là nhân vật cực caọ Trong cơ hội ngẫu nhiên. Chàng kiếm sĩ được quen biết cặp tỷ muội hoa này, rồi chàng chung tình với cô em. Hai người chỉ non thề biển, ước hẹn trăm năm. Nhưng cô chị cũng ngầm ngầm ưng ý kiếm sĩ ... Lão ngừng lại một lúc rồi kể tiếp :

- Cô chị vì luyến ái ngấm ngầm mà thành điên dạị Cô không thể dùng đao để cướp người yêu của cô em. Thế rồi cô xuất gia đầu phật ... Từ Văn đã đoán ra phần nào nội dung thiên cố sự nàỵ Chàng ồ lên một tiếng.

Lão quái trợn mắt nhìn chàng kể tiếp :

- Hai chị em từ thuở nhỏ nương tựa nhau mà sống. Cô em thương cô chị, cả chàng kiếm sĩ kia cũng bất tri tình ... Lão quái trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :

- Sau đấy chẳng bao lâu, cô chị có kỳ duyên gặp được một pho tượng Bạch Thạch của thượng cổ dị nhân để lại ... Từ Văn 'ủá lên một tiếng. Đây là một bí ẩn mà võ lâm không ai biết được.

Lão quái lại nói tiếp :

- Thế rồi cô chị luyện được bản lãnh tuyệt thế và được thiên hạ võ lâm tôn làm Thần nị Tuy cô đã xuất gia, đã thành danh mà vẫn không chặt được mối tơ tình mềm nhũn, không khám phá được điều bí mật về ái tình.

Lão quái ngừng lại một chút rồi kể tiếp :

- Một hôm chàng kiếm sĩ kia muốn cùng tình nhân kết nghĩa trăm năm, liền đến ni am để xin mệnh lệnh. Cô chị liền đưa ra một điều kiện là, nếu không thành thiên hạ đệ nhất nhân, thì không cho kết hôn cùng cô em.

Ngừng một lát lão quái lại kể tiếp :

- Kiếm sĩ hỏi lại :

'Muốn thành thiên hạ đệ nhất nhân thì làm thế nào ? Cô chị liền lấy một chiếc lá bối ra nói :

'Trên mặt lá này đã ghi 'Kim Cương Thần Công' là môn võ học tối thượng của nhà phật. Phải là người thân thể thuần dương mới luyện thành được. Khi luyện thành thì trong vũ trụ không còn ai là địch thủ nữạ Bọn người thích võ nghệ đều say mê võ thuật kỳ bí như phát điên. Nhưng nếu luyện thành công môn này thì cả mình lẫn tình nhân đều đầu bạc hết còn chi, ai nghe mà chẳng động tâm ?

Tuy nhiên kiếm sĩ kia cũng cảm kích vô cùng, vui vẻ chịu lờị' Lão quái nhân thở dài kể tiếp :

- Kiếm sĩ tuân theo sự an bài của cô. Chàng ta được dẩn vào một nơi rất bí mật, đóng cửa tiềm tụ Sau gian đoạn đầu, chàng mới phát giác ra tình hình có điều khác lạ. Chân khí lưu hành không đúng đường, cơ hồ lâm vào tình trạng tẩu hỏa nhập mạ

Chàng toan mở cửa để cùng cô chị tham khảọ Lúc chàng mở cửa mới phát giác đây là một đường hầm xuyên sơn, và đã bị đóng chặt. Chàng kiếm sĩ la gọi ầm ỷ mà chẳng thấy động tỉnh chị

Chàng biết là mình đã mắc vào cạm bẩỵ Kiếp này khó còn thấy được ánh mặt trờị

Chàng phẫn hận bi thương đến cực điểm, cơ hồ phát điên. Cô chị vì tình yêu mà thành ghen, thi hành thủ đoạn tàn nhẫn. Nàng tin rằng cô em không sao biết được.

Nói tới đây trong mắt quái nhân long lanh ngấn lệ.

Từ Văn nhíu cặp lông mài tự hỏi :

- Có thể như vậy được chăng ? Click xem chương 21, 22

This entry was posted at 5/23/2009 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the comments feed .

0 Ý Kiến

Post a Comment