Pages

Con Quỷ Truyền Kiếp 1  

Posted by nt in

Tg: Lê Hoàng Nguyễn


Kỳ 1

LÃO TƯỚNG SỐ
Trong cuộc đời của Quách Hán Minh, ông cho rằng mình bị một con ác quỷ đeo đuổi, nó ghen với những ai đến chung sống cùng ông, những người đó đều phải chết bởi những cái răng nanh nhọn dài, và mười móng vuốt sắc như dao.

Mấy chục năm họ Quách từng khốn khổ vì con ác quỷ đó, bây giờ ông tuổi đã quá ngủ tuần, muốn có một cuộc sống mới, muốn con ác quỷ quên đi mối hận mà lúc tuổi trẻ ông quá bồng bột, sốc nổi, khiến nó cứ nguyền rằng "ai chia cắt hạnh phúc của ta, ai cướp đi tình mẫu tử của ta, người đó sẽ phải chết khủng khiếp".

Đã gần ba mươi năm, Quách Hán Minh muốn có một mái ấm gia đình trong đó có vợ và chỉ một đứa con thôi, nhưng con ác quỷ vẫn đeo bám lấy họ Quách không rời. Cái con ác quỷ cái ấy lại đến, lần này hình như nó có ma lực còn cao hơn trước, không để cho ông ra tay đối phó như mọi lần.

Và vì con quỷ cái ấy cứ theo đuổi ông suốt bao nhiêu năm qua, nên Quách Hán Minh đặt cho nó cái tên "con quỷ truyền kiếp".

Hán Minh nhớ lại thuở ông mới vừa hơn hai mươi tuổi, lúc ấy đang còn là một thanh niên khoẻ mạnh cường tráng, bản thân mang tố chất như một lực sĩ. Ông không dám tự nhận rằng mình đẹp trai nhờ có hàng ria mép đen đậm trên môi, nhưng bất cứ cô gái nào mới nhìn thấy đều muốn làm người tình của ông. Trái lại ông không màng đến chuyện tình ái, chỉ biết an phận hàng ngày ngồi hành nghề xem tướng bói quẻ cho mọi người để kiếm sống.

Nghề xem tướng số của Quách Hán Minh tuy không cao thâm lắm, bởi lúc trẻ ông chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm, chưa biết đến thuật nhiếp hồn, cách luyện bùa nuôi ngải, cách dùng thuốc thư, đến việc nuôi ma quỷ trong nhà để lợi dụng lũ cô hồn.

Lúc đó họ Quách đang sống trong một thị trấn nhỏ thuộc vùng hải cảng phía Bắc, ông là một "khách trú" theo dân dịa phương thường gọi những người từ bên Trung Hoa chạy đến đây để lánh nạn mưu sinh.

Và câu chuyện bắt đầu vào một ngày nọ...

Hán Minh đang ngồi trong nhà chợt có một cô gái thật đẹp ăn mặc sang trọng, trạc tuổi với anh. Cô gái xưng tên Hồng Đào, nàng đã có chồng tên Gia Vệ cũng đang sống tại vùng cảng biển này, đều là người đồng hương với anh.

Hồng Đào bấy giờ mới nói : - Em đến nhờ thầy Minh xem cho một quẻ, không phải cho em mà coi cho chồng. Không rõ anh ấy có bị ma quỷ ám không, nhưng sao tụi em cưới nhau đã được ba bốn năm nay mà chưa sinh được đứa con nào !

Hán Minh bấy giờ làm đủ nhiệm vụ của một người thầy bói, anh bốc số Mai Hoa và cả đến bói bài xem cho Gia Vệ chồng của Hồng Đào, nhưng không thể nào lần ra được quẻ.

Thường như thế người trong nghề hay gọi là "lạc quẻ".

Cho nên coi xong, Hán Minh liền lắc đầu nói: - Tôi đã xem cho chồng cô cả mấy quẻ liền mà không tìm thấy điều gì. Có lẽ hôm nay không được tốt ngày nên cứ hay bị lạc quẻ như thế.

Thấy trán Hán Minh đang rịn đẫm mồ hôi, Hồng Đào biết anh đã cố hết sức, nàng tỏ ra thông cảm cho anh và trên môi đang ẩn một nụ cười kín đáo. Rồi sau đó nàng mới lên tiếng đề nghị tiếp :

- Nếu xem bị lạc quẻ, vậy em nhờ thầy Minh lập đàn cầu tự dùm cho vợ chồng em được không ?

Chuyện lập đàn tế cúng để cầu con, với người hành nghề xem bói như Hán Minh lại quá dễ dàng, nhờ đó anh sẽ được trả công xứng đáng hơn. Hán Minh liền gật đầu đồng ý.

Thế rồi qua những lần tiếp xúc để lập đàn cúng lễ, Hán Minh nhận thấy Hồng Đào mỗi ngày càng tỏ ra có tình cảm quá mức giữa một thân chủ với một người thầy bói như anh.

Hán Minh còn nhớ rất rõ, thời gian đó anh là một thanh niên có dáng vẻ hào hoa, có những cô gái hay theo đuổi anh, ai cũng đâm mê muội đến lú lẫn cả người, tuy vậy anh chưa từng ôm ấp lấy một ai. Anh biết, nếu suồng sã cùng họ mà không có hậu, anh sẽ gặp phải quả báo.

Còn với Hồng Đào, khi nàng gặp Hán Minh được một vài lần, để rồi sau đó cứ cảm thấy trong người như đang thiếu một điều gì, đêm nằm cùng Gia Vệ mà nàng lại nhớ đến Hán Minh, rồi trong lòng thấy xốn xang khó tả.

Một hôm nàng không còn tự chủ, kiềm chế được bản thân, khi cơn lửa lòng đang bộc phát mãnh liệt, và đang tự hỏi với lòng, không biết nàng có lẳng lơ hay lãng mạn không. Khi nàng chủ động xà người vào ngay trong lòng của Hán Minh, lên tiếng tỏ tình thẳng với anh mà không chút e dè hay mắc cỡ :

- Anh Minh, em yêu anh, em xin dâng hiến thể xác này cho anh, xin anh đừng chối từ.

Thấy cử chỉ và thái độ của Hồng Đào quá bất ngờ, làm Hán Minh phải ngạc nhiên, anh không ngờ nàng lại chủ động ngỏ lời dâng hiến thể xác cho anh.

Hán Minh còn đang phân vân chưa tỏ ra có cử chỉ phản đối hay đồng tình qua hành động của Hồng Đào, nhưng mùi hương thơm trên da thịt nàng cứ quyến rũ lấy tâm hồn anh, làm anh ngây ngất, muốn im lặng để hưởng thụ thứ cảm giác mới lạ mà lần đầu tiên trong đời anh mới nhận ra, cũng như muốn quên nàng là gái đã có chồng.

Chợt Hán Minh lại nghĩ đến quả báo, anh rất sợ làm những điều không phải với lương tâm, và cả đạo lý con người, đạo đức sống trong xã hội.

Hán Minh không thể lợi dụng sự hiến dâng của Hồng Đào không điều kiện, để mưu cầu lợi ích cho bản thân, mặc dù trong lòng anh cũng đang cháy bỏng như nàng. Bởi vậy anh mới khẽ đẩy nàng ra khỏi người, đoạn lên tiếng :

- Không thể được bà Gia Vệ, bà đã có chồng. Tôi không thể lợi dụng dù bà dâng hiến cho tôi bằng cả tấm lòng thành thật. Như thế là tội lỗi lắm ! Đây là tội gian dâm, mọi người sẽ phỉ nhổ vào mặt tôi với bà, và còn chồng bà khi đó ông ta sẽ nghĩ sao về bà ?

Nhưng Hồng Đào vẫn lì lợm, càng ép sát người vào thân thể của Hán Minh, rồi nàng nói qua giọng thì thào đầy rạo rực :

- Tại anh Minh không biết, em về làm vợ nhà họ Gia đã ba năm nay nhưng chưa một lần được hưởng giờ phút thiêng liêng khi có chồng. Anh Gia Vệ chỉ là một người chồng bất lực, đến nay em vẫn còn trinh trắng như thời còn con gái.

Nói xong Hồng Đào lại tiếp tục tâm sự : - Đã mấy năm chung sống với Gia Vệ, nhưng anh ấy chỉ biết chiều chuộng mà không biết bổn phận làm chồng. Còn lửa tình trong người con gái lúc nào cũng hay đòi hỏi khi sống bên chồng, phải được như mọi đôi vợ chồng khác.

Anh Gia Vệ cũng bức rứt lắm, đã tốn rất nhiều tiền chạy thầy, chạy thuốc nhưng bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Càng chữa trị anh ấy lại càng lạnh lùng hơn xưa, không còn chiều chuộng em như những năm đầu mới cưới...

Cuối cùng Hồng Đào phải thú thật : - Em đến nhờ anh giải trừ vận hạn cho Gia vệ, chỉ với mục đích được tiếp cận bên anh. Mấy người bạn của em khi đến đây xem bói, nói anh thật đẹp trai, nếu họ chưa chồng nhất quyết sẽ theo đuổi cho đến khi được anh ban cho chút tình yêu.

Vừa nói Hồng Đào vừa nhìn vào mắt Hán Minh thật đăm đuối, và nàng tiếp tục tâm sự cùng anh :

- Từ khi em gặp anh, em mới thấy mọi người nói về anh thật đúng, làm em mơ mộng cả tuần nay, đêm nào em cũng mơ thấy hình bóng anh và thấy lòng cứ rạo rực hẳn lên. Cho nên hôm nay, em muốn giấc mơ kia trở thành hiện thực, được anh ôm ấp em vào lòng và ban cho em chút ân huệ.

Hán Minh cứ ngớ người ngồi nghe Hồng Đào nói, anh không dám nghĩ nàng quá lẳng lơ, mà cho rằng tâm hồn nàng sao quá lãng mạn đến độ cuồng si.

Còn Hồng Đào vẫn nằm trong lòng Hán Minh, nàng còn đang nói tiếp : - Hôm nay em nhất định nói ra điều riêng tư, sẵn sàng cho anh sự trinh trắng đời người con gái đang khao khát được yêu như mọi người, em bất cần dư luận hay hậu quả sau này sẽ ra sao.

Mặc dù Hán Minh rất sợ gặp phải quả báo, nhưng anh cũng không phải là thánh nhân hay tu sĩ, trước sắc đẹp của Hồng Đào, cùng mùi thơm da thịt nàng cứ quyến rũ lấy anh. Cũng như trước những lời thì thào, nỉ non tâm sự của Hồng Đào, đã khiến Hán Minh cũng không thể kiềm chế nổi ngọn lửa tình đang bốc cháy trong anh, dù biết hành động này đồng nghĩa với gian dâm, là tên gian phu đáng tội.

Cuối cùng Hán Minh đành chịu buông xuôi cho ngọn lửa tình bùng cháy.

Mối tình thầm lén giữa Hán Minh với Hồng Đào mỗi ngày càng mặn mà. Nhiều lúc làm Hán Minh đâm lo sợ, anh sợ sẽ đưa đến hậu quả lành ít dữ nhiều. Cái dữ cái hung này sẽ ra sao không thể đoán được, có lẽ do thiên cơ bất khả lậu, có những chuyện trời đất sớm dự̣ báo, cũng có những chuyện không tài nào đoán ra, dù anh đã dùng hết các phép bói toán cũng không thể giải mã nổi.

Và cái gì đến nó sẽ đến, sự linh cảm của Hán Minh đã thành sự thật. Hồng Đào đã có thai với anh. Quả là một tin sét đánh ngang tai, đâu ngờ rằng ngay buổi đầu tiên nàng đã cưu mang giọt máu của anh.

Nghe tin Hồng Đào mang thai, Hán Minh suy nghĩ thật nhiều, nếu hai người chung sống như bao cặp vợ chồng khác, đây sẽ là một tin mừng, còn đây chỉ là kết quả của cuộc tình vụng trộm, tin này trở thành một tin xấu cho cả hai người.

Hồng Đào đã có chồng, đang sống cùng Gia Vệ một người chồng bất lực mà lại có thai ! Chuyện này không thể không giải quyết. Gia Vệ biết được chắc chắn đời anh và cả Hồng Đào sẽ phải chết !

Cuối cùng mọi chuyện cũng đã đến tai Gia Vệ. Với địa vị của họ Gia tại khu bến cảng này, anh ta quen biết nhiều các giới chức địa phương, Gia Vệ chỉ cần bỏ ra ít tiền thì tức khắc Hán Minh sẽ bị tù mục xương. Nhưng không, Gia Vệ đã nhờ đến bọn giang hồ nơi bến Cảng đi tìm anh khắp nẻo đường.

Vì thế Hán Minh rất đau khổ khi khuyên Hồng Đào nên phá cái thai cho mọi chuyện được êm thấm kẻo Gia Vệ biết được sẽ giết cả hai.

Hồng Đào thương giọt máu đang hình thành từ trong bụng, nên nàng dù rất yêu Hán Minh nhưng không thể nghe theo lời anh, như thế thất đức quá.

Bởi vậy nàng chỉ biết ngậm ngùi mà nói : - Dù em phải chết vì Gia Vệ, nhưng em không thể giết con. Em nguyền, không ai có thể buộc em phải xa rời sự diễm phúc này, kể cả anh.

Hồng Đào không hứa với Hán Minh nàng sẽ nghe theo lời anh, và từ lúc đó nàng không trở lại nhà anh thêm một lần nào. Hồng Đào âm thầm bảo dưỡng cái thai bên chồng mà không chút lo lắng hay sợ sệt.

Chính điều này làm Gia Vệ nhận ra bụng vợ ngày càng thêm to, hay ói mửa. Anh ta tra hỏi vợ cho ra mọi chuyện. Họ Gia biết rõ năng lực sinh lý của mình, biết vợ đã cho chồng mọc sừng, nhưng với ai ?

Vào một ngày Gia Vệ quá giận dữ, anh ta đã nổi trận lôi đình, la toáng lên giữa căn phòng đã khóa kín : - Em biết anh không có khả năng ân ái để em có thể có con, vậy em đi lại với ai ?

Hồng Đào mới nhìn chồng, nàng đã suy nghĩ thật kỹ từ nhiều ngày qua, biết sẽ có một ngày như hôm nay xảy đến. Cho nên nàng rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của chồng :

- ...Với một người có khả năng làm chồng, làm cha đứa bé. Tôi muốn có một đứa con cho đỡ phải buồn chán trong những ngày phải sống bên anh.

Gia Vệ liền cười khẩy, anh ta nói : - Điều này anh biết, nhưng anh muốn hỏi, em đã đi lại với thằng nào, em biết mọi người sẽ cười mỉa mai sau lưng anh ra sao không ?

Hồng Đào vẫn bướng bỉnh đáp lại : - Anh muốn biết hãy tự đi tìm hiểu, hay anh muốn giết tôi cũng mặ̣c. Miễn tôi đã tìm thấy tình yêu vợ chồng nó như thế nào và có được một đứa con như những người đàn bà khác.

Gia Vệ đang giận dữ và tính anh ta cũng rất dễ nổi nóng, thấy vợ đã cắm sừng lên đầu giờ còn lên giọng thách thức. Nên anh ta không dằn nỗi cơn tức giận tiện tay tát vào mặt Hồng Đào luôn mấy cái liền, rồi lại thét lớn:

- Đồ thứ đàn bà dâm loàn, thứ đàn bà thối tha, tao sẽ giết chết mày và thằng tình nhân kia !

Hồng Đào chỉ nghĩ đang trong cơn tức giận, Gia Vệ chỉ hăm suông cho vơi nỗi tức bực trong lòng, vì thế nàng giả vờ thổn thức khóc to, theo nàng những giọt lệ đang rơi trên bờ má có thể làm cho Gia Vệ mềm lòng.

Gia Vệ biết đây là lỗi lầm do chứng bệnh bất lực của anh, không làm tròn nghĩa vụ một người chồng vậy mà cũng đi cưới vợ như mọi người đàn ông khác. Nhưng anh ta hiện đang là một nhà buôn khá nổi tiếng nơi vùng đất cảng, không thể để mọi người biết được chuyện anh ta bị vợ cắm cho cặp sừng to đến thế này.

Thấy vợ ngồi khóc Gia Vệ cũng đâm mũi lòng, bấy giờ anh ta mới hạ giọng để nói, khi nghĩ đến cách cứu vãn danh dự nhà họ Gia và hạnh phúc vợ chồng :

- Thôi chuyện đã lỡ rồi, em nên phá cái thai đi.

Hồng Đào thấy Gia Vệ đã xuống nước, nhưng còn việc phá thai nàng không bao giờ nghĩ đến, nhất quyết giữ cái thai cho đến ngày sinh nở. Hồng Đào từng nguyền rủa trước Hán Minh, ai giết chết diễm phúc của nàng, người đó không bao giờ có hạnh phúc.

Nghe chồng năn nỉ, Hồng Đào nhìn Gia Vệ và với giọng khẩn khoản, nàng cầu xin :

- Em xin anh, cho em được giữ lại nó.

Gia Vệ đã mềm lòng nhưng giờ lại nghe Hồng Đào xin giữ lại cái thai, làm anh ta lại hét toáng lên :

- Không được, nhất định phải phá nó đi.

Hồng Đào không còn cách nào khác, nàng lại nói với Gia Vệ :

- Vậy tôi sẽ bỏ nhà ra đi, để cái thai này có thể trở thành một con người, vì nó là máu thịt của tôi. Tôi không thể giết chết con tôi.

Gia Vệ bắt đầu nổi điên, nghe vợ đòi bỏ chồng bỏ nhà để ra đi, anh ta nghĩ chắc Hồng Đào muốn đến sống với tình nhân. Anh ta liền nhìn quanh thấy con dao rọc giấy đang để trên bàn, vội vàng cầm lấy và tiến đến bên vợ :

- Mày muốn bỏ chồng đi theo trai à, đâu có dễ dàng như thế được, tao sẽ giết mày và giết luôn thằng tình nhân đó cho kiếp này hai đứa khỏi gặp nhau.

Nói xong Gia Vệ đâm ngay con dao vào người Hồng Đào, đoạn như điên dại lại rút dao ra rồi đâm tới tấp vào thân thể của vợ. Hồng Đào không kịp la được một tiếng nào, giờ đây chỉ còn lại cái xác nằm bất động trên vũng máu.

Khi Gia Vệ tỉnh trí nhìn thấy xác vợ nằm im lìm trên vũng máu, mới hay anh ta vừa giết vợ xong. Nhưng thù hận vẫn chưa nguôi, Gia Vệ đang nghĩ đến tên nhân tình của Hồng Đào, nhất định anh ta phải giết luôn hắn mới vơi được cơn giận dữ đang chồng chất trong lòng.

Gia Vệ bắt đầu đi tra hỏi những đứa đầy tớ trong nhà, mọi người đều trả lời :

- Sau này phu nhân thường đi xem bói và hay tổ chức cúng lễ, nói là lập đàn tràng cầu con cho ông gặp được nhiều may mắn. Chắc phu nhân hay đến nhà ông thầy bói Quách Hán Minh.

Biết được tình địch, Gia Vệ nhất quyết rửa nhục, anh ta muốn trừng trị Hán Minh, nên thuê ngay một đám giang hồ sống nơi bến cảng đi tìm Hán Minh, trả mối hận bị anh cắm sừng.

Những tay anh chị nơi đất cảng, chuyên nghề đâm thuê chém mướn, làm bảo kê cho các thương lái, trong người luôn mang theo cái móc sóc làm vũ khí tùy thân. Chẳng bao lâu bọn chúng đã tìm ra nhà họ Quách, nhưng không hiểu sao Hán Minh đã kịp thời trốn chạy.

Có lẽ Hán Minh linh cảm thấy có chuyện chẳng lành sẽ xảy đến, anh thấy tình thế không thể ở lại khu bến cảng, nên quyết định xa xứ tìm đường xuôi xuống phía nam.

Bọn giang hồ đành bất lực không hoàn thành nhiệm vụ được Gia Vệ nhờ cậy. Click xem Kỳ 2

This entry was posted at 5/10/2009 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the comments feed .

0 Ý Kiến

Post a Comment