Pages

Độc Thủ Phật Tâm 13, 14  

Posted by nt in

Tg: Trần Thanh Vân


Chương: 13

GIỮA HỘI TRƯỜNG HÀO KIỆT GẶP QUÁI NHÂN

Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ chia nhau tìm chỗ ngồi, theo hai đoàn nam nữ riêng biệt.

Mục quang của Từ Văn trước hết để ý đến bảy lão già ở trên đàn, trong đó có cả Vô Tình Tẩu lẫn Táng Thiên Ông. Lòng chàng trở nên hồi hộp. Chàng muốn tìm con người mà mình đã giải độc cho là Thượng Quan Hoành. Nhưng không thấy hắn đâụ

- Phải chăng Thất Tinh Bảo có liên quan đến hội Vệ Đạo ?

Trong đầu óc Từ Văn nẩy ra câu hỏi này, bất giác chàng phát run, vì nếu thực như vậy, thì cuộc báo thù của chàng thành rất khó khăn.

Trên đài ngồi bảy lão già, chàng e rằng không một người nào mình có thể địch nổị

Trong này đã có cả Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu, thì những người kia không cần hỏi cũng biết đều là những nhân vật phi thường.

Chàng lại tự hỏi :

- Ghế đầu mé bên trái hãy còn bỏ trống, chẳng hiểu là để dành cho ai ?

Đột nhiên một cổ kiệu hoa đi thẳng lên đàị Bảy lão già đều đứng dậy nghênh tiếp.

Dưới đài nổi lên một trận xôn xaọ

Đầu óc Từ Văn lập tức căng thẳng. Chàng lẩm bẩm :

- Bữa nay chắc mình được nhìn rõ chân tướng 'người trong kiệú.

Nhưng chàng đã thất bạị Cổ kiệu hoa đặt xuống bên cái ghế đầu hàng đầu mé tả, mà người trong kiệu vẫn không ló mặt rạ

Những người đến dự hội, đối với cổ kiệu thần bí này, hiển nhiên đều không rõ lai lịch. Những tiếng hỏi nhôn nhau ồn ào nhộn lên một lúc.

Cổ kiệu xuất hiện khiến cho bầu không khí đang nghiêm trang lại quét thêm một nước sơn huyền bí.

Beng ! Beng ! Beng ! Ba tiếng thanh la nổi lên khiến cho những thanh âm khác dừng lại hết.

Phía sau đàn, âm nhạc du dương nổi lên, một lão già tuổi ngoài năm mươi, mình mặc áo tía do bốn cặp đồng tử đi trước dẫn lên đàn. Bộ mặt lão này trầm lặng không lộ vẻ gì. Có điều cặp mắt lão sáng như điện. Từ đằng xa đã nhìn thấy thần quang loang loáng ghê ngườị

- Phải chăng đây là Hội chủ Hội Vệ Đạo ?

Từ Văn muốn đem câu hỏi này hỏi những người bên cạnh, nhưng chàng đảo mắt nhìn quanh thì người nào cũng lộ vẻ kinh nghị Hiển nhiên không một ai hay lai lịch lão hội chủ nàỵ

Từ Văn đành chờ đợi sự giới thiệu của tổng hộị Nhưng sự thực lại không thế. Hai người lễ sinh đã bắt đầu cuộc đại điển lập đàn.

Từ Văn cảm thấy dường như có cặp mắt sắc bén đang nhìn mình. Chàng động tâm nghiên mình nhìn lại, thì thấy một người đàn bà ở phe nữ, ngồi chỉ cách một lối đi về phía bên kiạ Người đàn bà mặc áo xanh và che mặt cũng bằng tấm sa xanh. Mụ vừa mới rời nhỡn quang nhìn ra chỗ khác. Từ Văn ngó cách phục sức thì đoán người đàn bà này vào trạc trung niên. Chàng tự hỏi :

- Mụ là ai ?

Trong ký ức chàng dường như không có hình ảnh người đàn bà mặc áo xanh nàỵ

Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ, thì mục quang đối phương lại vọt tới nhìn chàng.

Dưới lần sa mặt, mà ánh mắt mụ vẫn sắc bén như tên, thì đủ biết công lực mụ đã đến trình độ khôn lường.

Người đàn bà áo xanh che mặt rời khỏi chỗ ngồi, từ từ đi ra ngoài hội trường. Lúc ra đi, mụ khẽ giơ tay lên một cáị

Từ Văn trong lòng nghi hoặc. Sau khi xoay chuyển ý nghĩ, chàng cũng đứng lên đi ra ngoài hội trường ... Lúc này trên đàn cuộc lễ đang tiến hành đến giai đoạn trịnh trọng. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về cuộc lễ, không ai để ý tới hai người đã rời khỏi hội trường. Đúng lý ra, đó là một hành vi bất kính.

Phía đông hội trường là một khu rừng xanh.

Người đàn bà áo xanh che mặt không quay lại, cứ đi thẳng vào rừng, dường như mụ đoán thế nào Từ Văn cũng theo saụ

Nguyên chung quanh hội trường đều bố trí các trạm gác, nhưng vì lẽ tỏ ra tôn trọng tân khách, những trạm canh đều rút luị Khi hai người rời khỏi, hội trường không còn bóng người nàọ

- Phải chăng ngươi là Địa Ngục thư sinh ?

Thanh âm mụ lạnh lẽo ghê taị

Từ Văn ngập ngừng đáp :

- Phải rồi ! Xin hỏi tôn giá ... Người đàn bà áo xanh che mặt ngắt lời :

- Ngươi bất tất phải hỏi đến lai lịch lão thân. Bây giờ ngươi hãy cho ta hay ngươi ở môn phái nào ? Sư thừa là ai ?

Từ Văn thấy thái độ thiếu lịch sự của đối phương đã hơi khó chịu, song chàng cố nhẫn nại, nhưng cũng xẳng giọng :

- Thái độ của tôn giá như vậy, chẳng hóa ra là dưới mắt không người ư ? ... Người đàn bà áo xanh che mặt hững hờ đáp :

- Lão thân hỏi ngươi như vậy đã lịch sự lắm đấy ! Từ Văn không nhẫn nại được nữa, chàng tức mình hỏi :

- Nếu không lịch sự thì làm thế nào ?

- Bảo ngươi phải quỳ xuống mà trả lờị

Tính khí quật cường của Từ Văn đang bị dẹp xuống, lại muốn trổi dậỵ Chàng phải cố nén lòng, bụng bảo dạ :

- Đây cũng là một cuộc thí nghiệm, nếu mình không chịu đựng được, thì sớm muộn gì cũng xảy ra việc lôi thôị Mình đã quyết chí báo cừu thì phải rèn luyện thân mình, chịu đựng cả những việc không ai chịu đựng được.

Chàng nghĩ tới đây, liền bình tỉnh lại, thản nhiên đáp :

- Tôn giá có điều chi chỉ giáo ?

Người đàn bà áo xanh che mặt nhắc lại :

- Ngươi hãy cho lão thân biết lai lịch, cùng sư thừạ

Từ Văn đáp :

- Về điểm này xin tôn giá tha lổi, tại hạ không thể trình bài được.

Người đàn áo xanh giằn giọng :

- Ngươi dám chống lại ta ư ?

Từ Văn chỉ nghiến răng mà nét mặt vẫn không lộ vẻ gì giận dữ. Chàng đáp :

- Trong võ lâm, ai nấy đều có điều cấm kỵ. Tưởng tôn giá không nên miễn cưởng bức bách người vào tình trạng khó khăn.

Người đàn bà áo xanh trầm lặng một lúc rồi hỏi :

- Nghe nói ngươi có thủ pháp giết người rất kỳ bí. Kẻ bị chết không để lại một dấu vết hoặc trạng thái nàọ Vậy bây giờ ngươi hãy thử một đòn cho ta coị

Từ Văn ngập ngừng :

- Cái đó ... Mụ già áo xanh che mặt thúc giục :

- Động thủ đi ! Ngươi động thủ đánh lão thân đi ! Thái độ và giọng nói ngang ngạnh này khiến cho người ta cười dỡ khóc dỡ. Nhưng Từ Văn lại không nghĩ thế. Trong lòng chàng sinh ra hồi hộp. Vì chàng biết đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, hẳn đối phương có mưu đồ việc gì. Điều mà chàng chú ý đề phòng nhất, là chỉ sợ người ta biết rõ lai lịch mình. Chàng nghiêm sắc mặt nói :

- Tại hạ không có lý do gì để động thủ với tôn giá.

- Nhưng lão thân muốn ngươi phải ra tay thì sao ?

Từ Văn kính cẩn đáp :

- Xin tha thứ cho tại hạ không thể tuân mệnh được.

- Nếu vậy thì lão thân phải ra tay hay sao ?

- Tôn giá có thể cho tại hạ biết rõ nguyên nhân được chăng ?

- Đừng rườm lời nữa ... Chưa dứt lời, mụ đã đưa tay ra chụp Từ Văn. Thế chụp của mụ kỳ bí, ít có trong thiên hạ. Từ Văn nhận thấy muốn né không đường, muốn tránh không xong.

Chàng còn đang tính toán thì cổ tay đã bị mụ nắm rồị Lúc này chàng có thể thừa cơ hạ độc thủ, nhưng chàng vẫn nhẫn nại để mặc đối phương nắm giữ. Chàng cho là dù mình có hạ độc thủ, chưa chắc đã làm gì được đối phương mà chính mình bị trúng kế để lộ liểu hình tích.

Mụ đàn bàn áo xanh che mặt bóp mạnh năm ngón taỵ Từ Văn đau thấu tâm can, mồ hôi trán nhỏ giọt lớn bằng hạt đậu, song chàng nghiến răng chịu đựng, không bật lên tiếng rên lạ

Người đàn bà áo xanh cất giọng lạnh ghê người hỏi :

- Ngươi đối với chính bản thân mình mà cũng tàn nhẫn đến thế ư ?

Từ Văn nét mặt xám xanh hỏi lại :

- Ý tôn giá muốn mưu đồ chuyện gì ?

- Ta chỉ muốn hiểu rõ lai lịch ngươị

- Nếu vậy thì tôn giá phải thất vọng mất.

- Ngươi muốn chết chăng ?

- Sống chết đối với tại hạ cũng chẳng có chi là nghiêm trọng.

- Hừ ! Ngươi thật là cuồng ngạo hết chỗ nóị

Dứt lời mụ buông tay rạ

Từ Văn lùi lại hai bước, đứng ngẫn ra nhìn đối phương ... Người đàn bà áo xanh che mặt hất hàm hỏi :

- Tiểu tử ! Ngươi có biết Thiên Đài Ma Cơ không ?

Từ Văn chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :

- Chắc đây mới là chính đề. Chẳng hiểu mụ có chuyện gì với Thiên Đài Ma Cơ ?

Chàng gật đầu đáp :

- Tại hạ có biết ! - Ngươi có yêu thị không ?

Từ Văn ngập ngừng :

- Cái đó ... Mụ áo xanh che mặt gạt phứt đi :

- Đừng cái đó cái kia gì nữạ Ngươi có yêu y không thì nói huỵch toẹt ra cho lão thân biết.

Trong lúc thản thốt, Từ Văn không hiểu nên trả lời thế nàọ Bảo là yêu nàng thì thực tình chàng chẳng yêu chút nàọ Còn nói là không yêu thì chàng lại không hiểu ý đối phương mưu đồ ra sao ? Đây là lần đầu tiên chàng nghĩ tới chuyện cân nhắc lợi hạị Sau một lúc trầm ngâm chàng lại hỏi :

- Giữa tôn giá cùng Thiên Đài Ma Cơ có mối liên can thế nào ?

- Cái đó ngươi không cần hỏị

- Tôn giá hỏi đến mối tình riêng nam nữ của người khác, hẳn là có ly do ?

- Dĩ nhiên ! - Xin tôn giá cho biết ... - Lão thân chỉ cần ngươi trả lời một cách thành thật chứ không muốn ngươi rườm lờị

Từ Văn nửa úp nửa mở :

- Giữa tại hạ và nàng mới là chỗ bạn hữu, chưa tính đến chuyện yêu đương.

Mụ áo xanh trợn mắt lên hỏi :

- Ngươi có biết, nếu không được y cứu cho thì ngươi đã mất mạng rồi không ? ... Từ Văn thản nhiên đáp :

- Tại hạ là người ân oán phân minh, có ơn phải trả, có oán phải đền.

- Ngươi định trả ơn bằng cách nào ?

- Cái đó còn tùy ở cơ hộị

- Ngươi có biết là y yêu ngươi rồi không ?

- Mối tình nam nữ không thể nào miễn cưởng được.

Mụ đàn bà áo xanh che mặt giằn giọng hỏi :

- Ngươi nói vậy tức là ngươi không vừa ý y chứ gì ?

Từ Văn đáp :

- Tại hạ không nói thê.

Mụ đàn bà áo xanh đột nhiên đổi giọng rất gắt gao :

- Tiểu tử ! Ngươi thật là một đứa giảo quyệt, khéo nóị Y có chỗ nào không xứng đáng ? Y đã không chê ngươi thân thể tàn tật, mà ngươi còn hành hạ y hay sao ?

Từ Văn thở mạnh một hơị Chàng tự hỏi :

- Mụ quanh đi quẩn lại té ra là chuyện nàỵ Phải chăng mụ là sư phụ của Thiên Đài Ma Cơ ? Ở trên thế gian làm gì có chuyện sư phụ cưởng bách người ngoài phải yêu đồ đệ mình bao giờ ?

Chàng thản nhiên đáp :

- Xin tha thứ cho tại hạ không thể trả lời được.

- Ngươi không trả lời không xong. Ngươi có yêu hay không, phải nói cho dứt khoát.

Từ Văn hỏi lại :

- Nếu tại hạ bảo không thì sao ?

Mụ áo xanh hầm hầm đáp :

- Lão thân đập chết ngươị Y đã cứu ngươi, bây giờ lão thân lại giết ngươi, thế là hòạ

Từ Văn tức quá không biết nói thế nàọ Đột nhiên chàng tự hỏi :

- Đây phải chăng là Thiên Đài Ma Cơ cố ý bày ra trò này để mong đạt mục đích.

Nếu đúng thế thì nàng thật là con người ti tiện.

Từ Văn bình tĩnh đáp :

- Mối tình nam nữ yêu nhau là ở chỗ chân thành, đâu có thể là chuyện miễn cưởng được.

Coi chừng mụ áo xanh che mặt lại muốn ra tay, thì giữa lúc ấy bất thình lình một trận cười vang tai nổi lên từ phía sau vọng lạị

Mụ áo xanh che mặt không nghoảnh đầu lại, miệng cất tiếng lạnh lùng hỏi :

- Ai ?

Một thanh âm khàn khàn đáp :

- Trên rừng có cổ thụ ngàn năm, dưới thế tìm đâu ra người trăm tuổị Câu nói đó là lầm vậỵ Lão phu ngán mình thọ mạng quá dài, ngờ đâu có người lại chẳng muốn xa rời nhân thế. Ha ! Ha ! Ha ! ... Tiếng cười chưa dứt, một quái vật xuất hiện, người tròn ủng như trái banh thịt, nửa trên trắng, nửa dưới đen, lão chính là Táng Thiên Ông.

Từ Văn trong lòng run sợ, chàng tự hỏi :

Nghe giọng lưỡi lão này, thì dường như mụ già áo xanh kia đã ngoài trăm tuổị Tuy mặt mụ đã che bằng tấm sa xanh, nhưng thân hình mụ không có vẻ chi là già nua tuổi tác cho lắm, như thế mới thật là kỳ. Theo chỗ mình đoán thì mụ mới cở năm chục, dè đâu đã linh trăm.

Mụ áo xanh che mặt vẫn không nói gì, chỉ đưa cặp mắt sắc bén thấu qua tấm khăn sa nhìn chằm chặp vào Táng Thiên Ông.

Táng Thiên Ông lại cười ha hả nói :

- Thiên Đài cố hữu ! Nếu cố hữu không còn nguyên tính tình ngày trước, vì cô ả mà ra đòn đó, thì lão phu cũng không dám mạo nhận. Tuế nguyệt vô tình, mấy chục năm lặng lẻ trôi qua, mà tác phong của cố hữu chẳng khác ngày xưa, thật là một chuyện đoạt quyền tạo hóa ... Mụ đàn bà áo xanh cất giọng lạnh như băng ngắt lời :

- Lão quái ! Ngươi còn có cái đó không ?

Táng Thiên Ông vuốt mấy sợi tóc bạc trên đầu đáp :

- Lão kiền bà ! Tính nết mụ vẫn chưa có gì thay đổị

Nghe Táng Thiên Ông kêu ba chữ 'Lão Kiền bà' Từ Văn đoán chắc mụ là sư phụ của Thiên Đài Ma Cơ, và chủ nhân chiêu 'Tam chỉ quyết'. Vì chàng nhớ rõ Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu vì thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi đã cùng nhau động thủ. Lúc bõ đi, lão cố ý ra tay để điều tra lộ số võ công của Thiên Đài Ma Cơ, lão nói :

'Té ra ngươi là truyền nhân của Lão Kiền bà ...' Chàng hối tiếc mình chưa được giầu lịch duyệt, không đoán được lai lịch mụ. Có điều chàng chắc chắn mụ không phải là nhân vật tầm thường.

Mỗi người có một cái tính. Câu đó quả đúng thiệt. Mụ là người tuổi cao, địa vị lại vào hàng trưởng bối mà vẫn nhúng tay vào việc tư tình nhi nữ của đồ đệ ... Táng Thiên Ông đảo mắt nhìn Từ Văn.

Từ Văn nhớ tới mối thù nhà, máu chàng sôi lên sùng sục, nhưng chàng tự nhắc luôn mấy tiếng :

Nhẫn nại, nhẫn nạị Nếu không thì đừng hòng báo được thù. Chàng lẩm bẩm một mình :

- Nếu Táng Thiên Ông cùng Thượng Quan Hoành là một bè với nhau, thì vụ đổ máu ở Thất Tinh Bảo, tất nhiên hắn cũng là một tên hung thủ.

Nghĩ tới đây, Từ Văn bụng bảo dạ :

- Vụ này mình phải mưu đồ chậm chạp, không nên nóng nảỵ Đồng thời lời nói cùng hành động phải cẩn thận mới được, quyết không thể để lộ hình tích.

Nghĩ vậy chàng nhìn Táng Thiên Ông kính cẩn thi lễ hỏi :

- Lão tiền bối ! May cho tại hạ được ra mắt lão tiền bốị

Táng Thiên Ông cất giọng hách dịch :

- Tiểu tử ! Ngươi cũng đến tham gia đại điển ư ? Đi vào uống mấy chén đã ! Từ Văn liền hỏi :

- Xin hỏi lão tiền bối, Hội chủ hội Vệ Đạo là vị cao nhân nào vậy ?

Táng Thiên Ông đáp :

- Hiện giờ chưa thể công khai được.

Từ Văn sửng sốt, chàng cố giữ vẻ thản nhiên hỏi :

- Tại hạ không hiểu có một vị họ Thượng Quan tên Hoành bữa nay có đến đây không ?

- Chắc có ! Lão nói tiếp :

- Tiểu tữ ! Lại đây ! Bữa nay ngươi là quí khách của hội chủ.

Từ Văn nghi ngờ, ngập ngừng hỏi :

- Vãn bối ... mà được là quí khách của Hội chủ ư ?

- Đúng thế ! - Tại hạ nghĩ rằng không có thể ... Táng Thiên Ông ngắt lời :

- Việc gì cũng có thể hết ! Lại đây ! Mụ áo xanh che mặt lạnh lùng lên tiếng :

- Khoan đã ! Táng Thiên Ông lên giọng quái gở hỏi :

- Còn chuyện gì nữa ?

Mụ áo xanh che mặt đáp :

- Lão thân còn có việc chưa giải quyết xong.

- Còn việc gì chưa giải quyết ?

- Không can gì đến lão quái ngươị Lão đi đi ! - Lão Kiền bà ! Đừng thổi cho nước hồ xuân phải chau mặt. Câu chuyện của bọn nhỏ, thì để cho chúng tự giải quyết lấỵ Cần chi mụ phải nhúng vào ?

- Nói bậy ! Đối với lão thân mà gã không thèm nói rõ thân thế. Cái đó ... Táng Thiên Ông ngắt lời :

- Lão Kiền bà ! Mụ mà không hỏi được lai lịch gã thì quả là đáng mắc cở thật ... - Phải rồi ! Chưa dứt lời mụ đã vung chưởng đánh Từ Văn ... Táng Thiên Ông đưa tay ngăn lại nói :

- Lão Kiền bà ! Mụ không sợ mất tiếng tăm ư ? Thàng nhỏ này có tánh quật cường, mà mụ toan dùng cách áp bức, bắt gã thố lộ lai lịch là mụ vụn lắm ! Mụ áo xanh che mặt tức giận hỏi :

- Lão quái ! Muốn đánh nhau chăng ?

Táng Thiên Ông cười khanh khách đáp :

- Sáu mươi năm trước đánh hoài rồi, bây giờ lão phu chả hứng thú gì nữạ

- Nếu vậy thì lão tự tiện đi thôi ! - Nhưng trong mình lão phu còn có sứ mạng.

- Sứ mạng gì ?

- Đón khách cho Hội chủ.

- Đón ai ?

- Đón mụ và thằng nhỏ này, cả hai vị ... Từ Văn trong lòng ngờ vực vô cùng. Chàng tự nghĩ :

- Mình không thể nào là quí khách mà một người có địa vị như Táng Thiên Ông lại vâng lệnh ra đón. Nhất là đồng thời lão đón mình và cả mụ áo xanh che mặt này nữa, tựa hồ xếp vào đồng hạng với nhau thì lại càng kỳ ! Hội chủ là ai ? Lai lịch thế nào ?

Mình chưa biết mặt mũi ra sao, vì lẽ gì y lại đón mình ? Hay là mình đã có ơn viện trợ cho thiếu nữ áo hồng là Phương Tử Vị Mặt khác Phương Tử Vi tự nhận là nửa phần chủ nhân. Trừ điểm này, không còn một lý do nào khác.

Nghĩ tới Phương Tử Vi, Từ Văn liên tưởng đến Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo cùng đường lối với nàng thì tấm lòng ghen tức lại nổi lên. Chàng mắng thầm :

- Thằng lỏi ti tiện đó xứng đáng với con người ngọc là Phương Tử Vi thế nào được ! Bỗng mụ áo xanh che mặt kiêu ngạo đáp :

- Lão thân chẳng muốn làm quí thân quí thích gì hết ! Lão quái ! Lão cứ tự tiện đi thôi ! Táng Thiên Ông hắng giọng một tiếng nói :

- Lão Kiền bà ! Mình đã đến đây cũng phải vào xem sao chứ ? Sao mụ lại câu chấp như vậy ? ... Mụ áo xanh che mặt ngắt lời :

- Lão quái im miệng đi ! Lão thân đã làm gì, không muốn cho người ngoài chõ miệng vàọ

Táng Thiên Ông móc :

- Lão Kiền bà không làm khó dễ thằng nhỏ này không được hay sao ?

Mụ áo xanh che mặt tức mình đáp :

- Đến lão quái còn chẳng đáng cho lão thân làm khó dễ, huống chi là gã.

- Nếu vậy thì sao không kết thúc đị

- Lão quái ! Lão mà còn bô bô lổ miệng thì đừng trách lão thân không nễ mặt.

Táng Thiên Ông cười hỏi :

- Coi bộ mụ muốn tỷ thí với lão phu chăng ?

- Lão quái nói vậy cũng không saọ

Táng Thiên Ông cười ha hả nói :

- Lão Kiền bà ! Lão phu đã bảo bây giờ không thích đánh nhau nữạ

Rồi lão quay sang bảo Từ Văn :

- Tiểu tử ! Chỗ này không có việc gì nữạ Vậy ngươi đi đi ! Từ Văn chẳng cần coi hai bên kết thúc ra saọ Vừa nghe Táng Thiên Ông nói vậy, chàng trở gót đi luôn.

Người đàn bà áo xanh che mặt quát lên :

- Đứng lại ! Mụ lạng người chắn đường.

Táng Thiên Ông cũng lạng người ra cản mụ, cho Từ Văn đị

Từ Văn né tránh khỏi rồi băng mình lướt đị Phía sau chàng nghe tiếng gió cuốn ào àọ Chàng biết là hai lão quái vật đang động thủ với nhau rồị

Lúc này người trong hội trường đã vắng teo, chỉ còn trơ trọi đàn đài dưới bóng tịch dương.

Từ Văn liền đi vào nhà rạp giữa không trường.

Một hán tử áo đen ra đón, chắp tay hỏi :

- Phải chăng các hạ là Địa Ngục thư sinh ?

Từ Văn đáp :

- Chính thị tại hạ ! Gã áo đen nói :

- Xin các hạ đi theo tại hạ.

Từ Văn được hán tử dẫn vào nhà rạp, rồi xuyên qua mấy tầng cửa lầu tới một đại điện lớn. Trong điện treo đèn kết hoa đã bày tới hàng trăm bàn tiệc, tiếng cười nói pha lẫn với tiếng sai quyền hành lệnh.

Trong tòa điện này không thấy khách đàn bà, chắc họ được tiếp đãi riêng một nơi khác.

Từ Văn đảo mắt nhìn quanh một lượt, để ý kiếm Thượng Quan Hoành, nhưng chàng đã thất vọng. Chàng đi qua các bàn mà chẳng thấy bóng Thượng Quan Hoành đâụ

Chỉ trong chớp mắt chàng được dẫn tới mái hiên nhà chính sảnh ... Từ Văn rất lấy làm kỳ, chàng không hiểu họ định dẫn mình đến đâụ

Tiền hiên nhà chính sảnh đã bày năm bàn. Từ Văn không cần hỏi cũng biết ngay năm bàn này dành cho những nhân vật có địa vị cao trọng nhất.

Từ Văn còn đang nghi hoặc, thì thấy gã áo đen quay vào phía chính giữa khom lưng nói :

- Tiểu nhân đã mời khách đến rồi ! Rồi gã lùi lại đứng sang một bên.

Một người ngồi chủ vị bàn tiệc chính giữa đứng lên giang tay ra nói :

- Xin mời tiểu hữu vào tiệc.

Người này hiển nhiên là Hội chủ Hội Vệ Đạọ

Từ Văn có cảm giác như người được sủng ái dị thường, vì chàng không ngờ tới mình được tiếp đãi vào hạng thượng tân.

Sự thực không để chàng do dự, chàng liền nghiêng mình đáp :

- Tại hạ không dám thọ lãnh tấm lòng quá yêu của tôn giá.

Người kia nói :

- Tiểu hữu bất tất phải khách sáọ Xin mời ngồi vào chọ

Mọi người trên bàn tiệc đều đứng dậy, mắt ngó Từ Văn. Trong đầu óc người nào cũng tự hỏi :

- Tại sao Địa Ngục thư sinh được mời làm thượng tân ? Hội chủ có liên quan gì với chàng ?


Chương: 14

MỞ HÌNH ĐƯỜNG VỆ ĐẠO TRỪ GIAN

Từ Văn rất đổi kinh nghị Đối diện với chàng là một vị Hội chủ chưa từng quen biết. Chàng không biết đáp thế nào, đành khiêm nhượng một lúc rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu hàng phía tả còn bỏ trống.

Trong những người cùng một bàn, chàng chỉ nhận biết Vô Tình Tẩu, còn ngoài ra toàn người xa lạ.

Vệ Đạo Hội chủ vẻ mặt lúc nào cũng trầm trọng khiến cho mọi người băn khoăn không được tự nhiên.

Một bát yến sào hơi bốc lên ngùn ngụt đặt ở giữa bàn. Từ Văn hít một hơi rồi chau mày, xuýt nữa buộc miệng la hoảng. Vì chàng được huấn luyện đến một khứu giác đặc biệt, phác giác ra trong bát canh này đã bị người bỏ thuốc độc, mà là thứ thuốc độc vô hình, man tính nên bất luận là ai cũng không ngửi thấy được.

Những người ngồi tiệc đây toàn là những nhân vật nổi tiếng trên chốn giang hồ.

Đại đa số là chưởng môn một phái hay bá chủ một phương, bao quát cả những hào khách bảy tỉnh phía Nam và sáu tỉnh phía Bắc. Nếu ngộ độc chết hết, thì hậu quả chưa biết đâu mà lường.

Từ Văn toan nói huỵch toẹt ra, nhưng một ý nghĩ khác ngăn chàng lạị

Thứ thuốc độc này chế tạo theo phương pháp bí mật độc đáo của một nhà. Trừ phụ thân chàng. Chàng chắc trên chốn giang hồ không người thứ hai nào bào chế được nữạ Chàng tự hỏi :

- Mục đích của phụ thân hạ độc để làm gì ? Báo thù chăng ? Chẳng lẽ những người ngồi đây toàn là kẻ thù ?

Chàng nhớ đến vụ độc án tại chùa Thanh Nguyên rồi không thể tự giải quyết được có nên ngăn trở vụ thảm độc này đừng để xảy ra không ?

Giữa lúc chàng đang ngẩm nghĩ, thì một lão già gầy khẳng gầy kheo, mặt mũi hốc hác đột nhiên thét lên :

- Yến sào có độc ! Tiếng la của lão làm cho những tân khách ngồi bên cạnh nghe thấy, lập tức nhốn nháo cả lên.

Những người ngồi cùng bàn đều cả kinh thất sắc, đồng thanh la hoảng :

- Chất độc ư ?

Vệ Đạo Hội chủ vẻ mặt vẫn trơ trơ không hề biến đổi, quay lại khẽ bảo tên đệ tử đứng chầu chực bên cạnh :

- Đừng lấy món này lên nữa ! Kêu tổng quản vào đâỵ

Bữa tiệc này có đến trăm bàn, muốn ngăn lại không phải chuyện dễ. Nhưng dường như đối phương đã đề phòng xảy chuyện bất ngờ, nếu không thế, thì sao chỉ một bàn đầu đặt trước, rồi sau mới đặt đến các bàn khác ? ... Từ Văn ngẫu nhiên đưa mắt nhìn lão già gầy khẳng kheọ Lòng chàng kinh hãi vô cùng ! Vì chất độc này không màu sắc, không mùi vị, trừ người hiểu cách chế tạo độc dược mới có khứu giác đặc biệt để ngửi thấy, còn người ngoài bất luận là ai cũng không tài nào phát giác ra được. Lão già này là ai mà cũng biết chất độc này ?

Vệ Đạo Hội chủ nhìn lão già nói :

- Thật là quân ma quỉ đê hèn. Chúng làm cho mình phải hổ thẹn ... Vệ Đạo Hội chủ đứng lên trịnh trọng nói :

- Xin các vị cứ yên tâm dự tiệc cho vui vẻ. Chẳng có chuyện gì đâụ

Những tiếng huyên náo dần dần lắng xuống.

Từ Văn không nhịn được, lại đưa mắt nhìn lão già gầy nhom.

Lão già gầy nhom cũng chăm chú nhìn Từ Văn rồi chậm rải hỏi :

- Nghe nói tiểu hữu cũng sành về môn chất độc phải không ?

Từ Văn ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng :

- Mình chỉ giải độc cho Thượng Quan Hoành và biểu diển thủ pháp trừ độc cho Tụ Bảo Hội coi, ngoài ra chưa tiết lộ với ai, lão già này căn cứ vào đâu mà hỏi vậy ?

Nghe lão nói mấy câu này dường như có điều bí ẩn ? Hay là ... Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa nghiêng mình hỏi lại :

- Tại hạ chỉ biết chút ngoài vỏ mà thôi có chi là sành sõi ? Các hạ nghe ai nói vậy ?

Lão già cười ha hả đáp :

- Tiểu hữu ơi ! Trên chốn giang hồ, bất cứ việc gì cũng không thể giữ bí mật tuyệt đối được.

Từ Văn trong lòng xao xuyến ... Vệ Đạo Hội chủ trỏ vào lão già gầy nhom nói :

- Tiểu hữu ! Để bản tòa giới thiệu :

Vị này là một người đồng đạo trong phép dùng chất độc hiện nay, danh hiệu lão là ... Từ Văn chợt nhớ tới một người liền hỏi ngay :

- Phải chăng là Thôi Vô Độc tiền bối ?

Vệ Đạo Hội chủ gật đầu đáp :

- Phải rồi ! Tiểu hữu đoán đúng đó.

Từ Văn nghiêng mình thi lễ nói :

- Vãn bối thất kính mất rồi ! Thôi Vô Độc cười ha hả nói :

- Không dám ! Không dám ! Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ rất maụ Chàng đã nghe phụ thân đề cặp đến vị Phong Trần dị nhân này là một tay độc đaọ.

Nguyên tên lão là Thôi Vô Độc. Vì lão tính tình cổ quái, không kết giao với bất cứ một ai nên lấy hiệu là Ngô Độc. Lão rất sành về Độc đạo, chẳng một chất độc nào là lão không hiểụ Nhưng suốt đời lão chưa từng dùng độc hại aị Ngô Độc với Vô Độc, thanh âm gần giống nhaụ Bạn đồng đạo võ lâm kêu lão là Thôi Vô Độc nên cái tên chính là Ngô Độc ít người nói tớị

Từ Văn còn nghe nói lão này đi ẩn từ mười năm trước, không hỏi gì đến thế sự. Vệ Đạo Hội chủ mời được lão xuống núi thật không phải chuyện dễ dàng.

Vệ Đạo Hội chủ nâng cốc lên nói :

- Thôi lão huynh chuyến này đã khẳng khái hạ sơn, nhận giữ chức tổng đàn Chưởng lệnh cho bản hội, bản tòa lấy làm vinh hạnh lắm. Mời các vị nâng cốc để mừng cho võ lâm hưng thịnh.

Từ Văn cùng mọi người nâng cốc lên.

Thôi Vô Độc trỏ vào bát yến sào hỏi :

- Chắc tiểu hữu cũng biết chất độc này ?

Từ Văn cố làm bộ ngơ ngác cười nói :

- Chất độc này không màu sắc, không mùi vị, vãn bối không hiểu được.

Giữa lúc ấy một người đứng tuổi mặc áo lam lật đật đến trước tiệc thi lễ nói :

- Tổng quản là Cổ Kim Nhân tham kiến Hội chủ.

Vệ Đạo Hội chủ hỏi :

- Cổ tổng quản ! Trong món ăn có người hạ độc là nghĩa làm sao ?

Cổ Kim Nhân đáp :

- Dạ ! Ty chức xin chịu tội thất sát.

Vệ Đạo Hội chủ lại hỏi :

- Cổ tổng quản có biết người hạ độc là ai không ?

Cổ Kim Nhân ngập ngừng đáp :

- Cái đó ... ty chức chưa được chứng cớ chắc chắn, không dám nói càn.

- Như vậy Cổ tổng quản đã tìm ra được đầu mối rồi chăng ?

- Đúng thế ! - Truyền lệnh cho Văn đường chúa tại Hình đường thân hành dẫn bọn đệ tử đến đây nghe lệnh. Đồng thời lập tức giam người khả nghi lạị

- Ty chức xin tuân lệnh dụ.

Tổng quản Cổ Kim Nhân khom lưng thi lễ rồi đi rạ

Từ Văn trong lòng thắc mắc vô cùng. Chàng tự hỏi :

- Hội chủ đã hạ lệnh cho Hình đường cùng chấp sự chuẩn bị việc chấp pháp. Chất độc này rõ ràng là độc môn của phụ thân. Vậy ai đã hạ độc ?

Lát sau một lão già râu quăn, mày rậm mắt thô, theo sau là bốn đại hán to lớn đều mặc áo lụa hồng lại đến trước tiệc. Ủứng đầu là một lão già lên tiếng :

- Hình đường Văn Giới Sơn xin chờ lệnh ! Vệ Đạo Hội chủ nói rất khẽ :

- Đường chúa lập tức chuẩn bị một cuộc thẩm vấn sau khi tan tiệc.

- Tuân lệnh dụ ! Văn Giới Sơn và bốn tên chấp sự cùng thi lể rồi lúc luị

Tiệc tan vào lúc giữa canh haị Tân khách có người được đón về khách xá nghỉ. Có người xuống núi ngay đêm. Chỉ trong khoảnh khắc, mười phần đã giải tán đến tám.

Từ Văn có mục đích riêng. Chàng không quyết định là ra đi hay ở lạị

Vệ Đạo Hội chủ đột nhiên quay lại bảo chàng :

- Tiểu hữu ! Mời tiểu hữu ngồi lại để cọi tệ Hội mở cuộc thẩm vấn.

Từ Văn không khỏi ngạc nhiên. Theo về luật giang hồ, thì các bang phái mở hình đường là một cuộc bí mật, không khi nào để người ngoài tham dự. Chàng không biết làm thế nào cho tiện, mà đoán không ra đối phương có mục đích gì. Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ đối phương đã nhận ra lai lịch của mình và nghi mình là người hạ độc ?

Nhưng vừa rồi đối phương đã hạ lệnh rõ ràng là giam giữ người hạ độc ... Vệ Đạo Hội chủ hất hàm hỏi :

- Tiểu hữu thấy có điều trái với thường tình phải không ? Nguyên bản hội lập đàn đã xảy ra chuyện không maỵ Nếu không phát giác ra để ngăn ngừa kịp thời cho đồng đạo đến tham dự hội bị hại, thì bản tòa thành người thiên cổ tội nhân trong võ lâm. Vì thế mà việc mở công đường đem nay, có mời các vị trưởng môn các phái chứng kiến.

Từ Văn thở phào một cáị Trong lòng ngờ vực chàng hỏi :

- Ủa ! Tại hạ vào hàng mạt lưu trên chốn giang hồ, sao lại lọt vào mắt xanh của Hội chủ ?

Vệ Đạo Hội chủ đáp :

- Tiểu hữu bất tất phải quá khiêm. Mời tiểu hữu đi theo bản tòạ

Từ Văn trong lòng kinh nghi, nhưng rất muốn biết người hạ độc là ai ? Chàng không nói gì nữạ

Đây là một gian sảnh đường khá rộng, có thể chứa cả trăm ngườị Trong sảnh đường hai ngọn nến lớn bằng cánh tay trẻ con thắp lên sáng rực. Ba chiếc công án đều trải lụa hồng bày thành hình chữ 'phẩm'.

Trên án chính giữa khói hương nghi ngút, có đặt một chiếc bài vị trên đề hai chữ ' Thiên Địa '. Đây là một chỗ khá đặc biệt. Thông thường môn phái nào mở hình đường chỉ đặt thân vị tổ sư phái đó.

Nơi đây đặt bài vị Thiên Địa, chắc là để tỏ ra theo ý trời đất mà hành động cho hợp với tôn chỉ của Hộị

Còn án hai bên là tọa vị của Vệ Đạo Hội chủ, án mé hữu rõ ràng là cổ kiệu bí mật kiạ

Phía sau Vệ Đạo Hội chủ là chỗ ngồi cho bảy lão già lúc thi hành đại điển lập đàn.

Trong bảy lão già này có Vô Tình Tẩu, Táng Thiên Ông và Thôi Vô Độc.

Từ Văn nghĩ tới mụ đàn bà áo che mặt, chàng tự hỏi :

- Không hiểu sau khi mình đi rồi, hai lão quái vật đó hạ màn bằng cách nào ?

Mé tả giáp vách là chỗ ngồi dành cho Từ Văn và những nhân vật đầu não, hoặc đại biểu các môn pháị

Đối diện với công án là chỗ ngồi của hình đường chúa Văn Giới Sơn. Tám tên đệ tử áo đỏ đứng ưỡn ngực ra rất nghiêm trang.

Trong sảnh đường yên lặng như tờ, tưởng chừng mũi kim rớt cũng nghe rõ. Thỉnh thoảng mới có một hai tiếng hoa đèn nổ lách tách để điểm xuyết khung cảnh trầm tịch.

Bầu không khí trầm trọng khiến mọi người cơ hồ nghẹt thở.

Đột nhiên ngoài cửa sảnh đường có người lớn tiếng nói :

- Hồ hương chủ đang chờ lệnh bái kiến ! Vệ Đạo Hội chủ trầm giọng đáp :

- Vào đi ! Một lão già mình mặc áo đen, sắc mặt xanh lè, cúi đầu tiến vàọ Theo sau lão là hai đại hán mặc áo đỏ. Hiển nhiên người mặc áo đen kêu bằng Hồ hương chủ đó là người bị giải đến. Chẳng cần nói cũng biết lão là đối tượng trong vụ mở công đường nàỵ

Lão già áo đen chân bước lảo đảo đi đến trước án hồng. Lão vẫn cúi đầụ Hai gã hán tử mặc áo đỏ lui về đứng nguyên chỗ đứng cùng hàng với tám tên đệ tử pháp đường.

Bầu không khí im lặng bây giờ thay vào bằng một bầu không khí nghiêm trọng.

Hình đường Đường chúa Văn Giới Sơn lớn tiếng quát :

- Mở công đường.

Mười tên đại hán mặc áo đỏ hô lên :

- Mở ... công đường ! Lão già áo đen run bắn người lên.

Bao nhiêu người trong hội trường đều hồi hộp trong lòng, mặt lộ vẻ nghiêm trọng.

Hình đường tuy không oai nghiêm như ở các nha môn, nhưng sát khí nghiêm trọng hơn nha môn nhiềụ

Vệ Đạo Hội chủ vẻ mặt tuy không biến đổi, nhưng da mắt co rúm lại hai ba lần.

Lão cất tiếng nghiêm trọng hỏi :

- Ngô hương chủ ! Hương chủ đã biết tội chưa ?

Lão già áo đen bỗng ngẩn đầu lên, cất giọng run run hỏi lại :

- Ty thuộc không hiểu đã phạm tội gì ?

Vệ Đạo Hội chủ lại hỏi :

- Trước khi ngươi gia nhập bản hội, đã từng tuyên thệ trước thiên địa là bất luận trong trường hợp nào ngươi vẫn giữ thân phận một đệ tử trong bản hộị Ngươi có thừa nhận điều đó không ?

- Ty thuộc xin thừa nhận ! - Vậy ngươi hãy quì xuống trước thần bài Thiên Địạ

Lão già áo đen co đùi quì xuống trước hương án. Không hiểu lão vô tình hay hữu ý, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Từ Văn.

Chỉ một cái liếc mắt của lão cũng đủ khiến cho toàn thân Từ Văn run lên như bị điện giật. Chàng đã nhận ra Hương chủ họ Ngô kia là ai rồị Tuy ngoài mặt chàng vẫn trấn tĩnh, mà trong lòng sủi lên sùng sục tựa dầu sôị Chàng không biết làm thế nào cho phảị

Vệ Đạo Hội chủ chờ cho lão áo đen quì xuống, rồi lại hỏi :

- Ngươi hạ độc vào món ăn để mưu đồ sát hại tân khách đến tham dự hội nghị là do ai sai khiến ?

Ngô hương chủ đáp :

- Ty thuộc thực không biết gì về vụ nàỵ

Vệ Đạo Hội chủ nói :

- Ngô Côn ! Ngươi đừng quên là đã phát thệ. Vậy trước Thiên Địa thần bài đây ngươi thừa nhận đi là hơn.

- Xin Hội chủ minh xét ! - Hừ ! Ngô Côn ! Dư trăm đệ tử bản hội bị độc sát ở chùa Thanh Nguyên phải chăng là kiệt tác của ngươi ?

- Oan uổng cho ty thuộc.

Người trong kiệu lớn tiếng :

- Lấy bằng chứng cho hắn coi ! Từ Văn giật mình đánh thót một cáị Đối phương đã có chứng cớ mà chàng đột nhiên lần mò vào Thanh Nguyên tự vừa đúng lúc phát sinh vụ huyết án. Chàng bị người trong kiệu coi là hung thủ, may có Thiên Đài Ma Cơ đem tín vật của sư môn ra đảm bảo để giải vây cho chàng. Té ra những người bị hại đều là đệ tử của hội Vệ Đạọ

Vệ Đạo Hội chủ cười lạt luôn mấy tiếng, hỏi :

- Ngô Côn ! Có phải tên thực ngươi là Ngô Côn không ?

Lão già toàn thân run lẩy bẩỵ Lão không trả lời, đưa mắt nhìn Từ Văn.

Từ Văn trong lòng hồi hộp không yên. Chàng sợ lão áo đen cung xưng lai lịch của mình, thì cục diện bữa nay rất nguy hiểm. Cứ coi bản lãnh người trong kiệu, Vô Tình Tẩu, Táng Thiên Ông cũng đủ biết công lực Hội chủ tất nhiên phi thường, mà chàng bất luận đối với ai cũng không địch nổị

Vệ Đạo Hội chủ cất tiếng gọi :

- Văn đường chúa ! Văn Giới Sơn đáp :

- Có ty tòa đây ! Vệ Đạo Hội chủ nói :

- Mở mặt nạ hắn ra ! - Xin tuân lệnh ! Hình đường chúa Văn Giới Sơn khoa chân bước ra ... Lão già áo đen đứng dậy vung chưởng đánh vào Vệ Đạo Hội chủ ... Người trong kiệu khẻ quát lên một tiếng, một luồng cương phong quái dị từ cửa kiệu hất rạ Chưởng lực của lão áo đen bị tiêu tan lập tức ... Văn Giới Sơn nhảy phốc lại, phóng ngón tay đâm vào cánh tay lão già áo đen. Lão rít lên một tiếng, người nhủn ra ngồi phệt xuống đất.

Văn Giới Sơn đưa tay quét vào mắt lão áo đen. Tấm mặt nạ rớt xuống để lộ bộ mặt hiền lành, cặp mắt sắc xảo rạ

Vệ Đạo Hội chủ lạnh lùng nói :

- Vị này là Tổng quản Thất Tinh Bảo Phương Bỉnh Chiếụ

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Vệ Đạo Hội chủ khiến cho cử tọa đều kinh hãị

Trong bọn tân khách có cả Nhất Tâm đại sư, trụ trì tại La Hán đường chùa Thiếu Lâm.

Nhà sư niệm phật hiệu, rồi cất tiếng lanh lảnh như chuông đồng hỏi :

- Thất Tinh Bảo chúa Tư Anh Phong hành động khiến cho người ta và quỉ thần phải phẫn nộ là có ý gì ? ... Vô Tình Tẩu lên tiếng xen vào :

- Lòng người như biển khôn dò. Mục đích của y có thể là muốn một mình giữ ngôi bá chủ võ lâm.

Chưởng giáo phái Võ Đương là Chân Như đạo trưởng trầm giọng hỏi :

- Nghe nói Tổng đà bang Thất Tinh đã bị phá hủỵ Bang này cơ hồ bị tiêu diệt. Phải chăng đó là thủ đoạn của Từ Anh Phong ?

Từ Văn đau lòng như cắt. Chàng nhớ đến tấn thảm kịch ở Thất Tinh Bảo mà chàng không nỡ nhìn, nhưng chàng không dám nói gì, cũng không dám lộ vẻ xúc động ra ngoài mặt vì lòng chàng thiết tha với chuyện báo thù.

Người trong kiệu lạnh lùng nói :

- Xin Hội chủ chiếu theo luật lệ bản hội mà xử trí.

Câu nói này có ý nhắc Hội Vệ Đạo mở pháp đường, thì người ngoài không có quyền chõ miệng vàọ

Chưởng giáo phái Võ Đương biết mình nói ra không phải lốị Ai nấy đều lên tiếng.

Vệ Đạo Hội chủ lớn tiếng hỏi :

- Phương Bỉnh Chiếu ! Bản tòa vẩn kêu ngươi bằng Ngô hương chủ. Ngươi đã biết tội chưa ?

Phương Bỉnh Chiếu cất giọng thê thảm đáp :

- Muốn giết muốn mổ thế nào tùy ý. Món nợ này sẽ có người ra tay thanh toán ... Vệ Đạo Hội chủ ngắt lời :

- Ngươi câm miệng đi ! Lúc gia nhập bản hội ngươi đã từng tuyên thệ. Bất chấp lại lịch thế nào, ngươi cũng phải tiếp thụ qui luật của bản hội xử trí. Văn đường chúa ! ... Văn Giới Sơn vội đáp :

- Ty tòa đây ! Vệ Đạo Hội chủ hỏi :

- Đệ tử bản hội mà lổi thề phản Hội thì nên xử trí cách nào ?

Văn Giới Sơn đáp :

- Trong điều thứ nhất nội quy đã ấn định. Kẻ nào phản bội bản môn là phải chết.

- Vậy Văn đường chúa đem hắn xuống ! - Tuân lệnh dụ.

Văn Giới Sơn vẩy tay một cáị Hai tên đệ tử Hình đường tiến ra, mỗi tên một bên ôm xốc Phương Bỉnh Chiếu lôi đị

Từ Văn tuy không hiểu phụ thân mình phái Phương tổng quản đến nằm vùng trong Vệ Đạo Hội, và hại lần hạ độc với mục đích gì ? Nhưng cứ nhìn tình trạng này mà xét đoán, thì có thể dính đến một vụ báo thù nào đâỵ Không chừng Vệ Đạo Hội chủ cũng là một trong đám hung thủ gây ra vụ đổ máu tại Thất Tinh Bảọ Chàng không nín nhịn được nữa liền đứng phắt dậy ... Vệ Đạo Hội chủ trầm giọng hỏi :

- Phải chăng tiểu hữu có điều chi muốn nói ?

Từ Văn nuốt huyết lệ vào bụng, cố đè nén nổi lòng oán độc, cười gượng đáp :

- Tại hạ có việc phải làm, muốn xin Hội chủ cho từ biệt trước.

Đương nhiên đây là một câu nói trái với bản y của chàng. Nhưng chàng không biết mượn cớ gì để rút luị Chàng muốn cứu Phương tổng quản, nhưng xem tình thế không làm gì được. Chàng lại không nỡ mắt nhìn thấy người nhà mình bị xử tử. Chàng chỉ có một cách là lánh đị

Vệ Đạo Hội chủ cười sang sảng đáp :

- Tiểu hữu cứ tùy tiện. Bản tòa phái người tiễn chân. Khi nào có cơ hội, tiểu hữu lại đến chơi, bản tòa cực lực hoan nghinh ... Người trong kiệu cũng nói tiếp :

- Bữa trước tại chùa Thanh Nguyên lão thân có sự hiểu lầm, thiếu hiệp liệu có nguyên lượng cho không ?

Từ Văn trong lòng căm hận, nhưng ngoài miệng chỉ đáp cho xuôi :

- Tôn giá dạy quá lờị Câu chuyện nhỏ mọn đó tôn giá bất tất phải quan tâm.

Phương Bỉnh Chiếu bị đưa ra khỏi Hình đường, kết quả thế nào không cần hỏi cũng biết rồị

Từ Văn ruột nóng như lửa đốt, chàng khó mà lưu lại trong chốc lát. Chàng khom lưng thi lễ rời khỏi Hình đường lật đật đi ra ngoàị

Từ Văn vừa ra tới quảng trường, liền thấy một gã áo đen chạy tới trước mặt cung kính nói :

- Xin thiếu hiệp chờ một chút, để tiểu nhân sắp ngựạ

Từ Văn xua tay đáp :

- Không cần đâu ! Chàng chạy băng mình đị Bao nhiêu mối cừu hận chồng chất trên đầu khiến chàng cơ hồ nghẹt thở. Chàng những muốn tuyên chiến giết một hồi cho sướng tay, nhưng sự thực không thể làm được. Chàng cần phải theo kế hoạch đã định trước để báo thù.

Bắt đầu từ bữa nay chàng tin là phụ thân mình đang ở trong bóng tối bắt đầu hoạt động. Chàng còn đau khổ ở chỗ không xác định được kẻ thù là ai ?

Từ Văn ra khỏi cửa núi, chàng thở một hơi dài để trút oán khí trong lòng.

Đột nhiên mé bên chàng cách đó không xa có bóng người thấp thoáng, rồi biến vào trong rừng mất. Trong lòng đang đầy nổi oán thù mà không có chỗ nào phát tiết, chàng xoay chuyển ý nghĩ rất mau, rồi nhảy xổ vào rừng.

Một bóng người cao lớn đứng sững trước mặt. Chàng nhờ ánh trăng xuyên vào kẻ lá, nhìn rõ đối phương là người che mặt mặc áo cẩm bàọ

Từ Văn không kịp suy nghĩ gì nữa, liền nhảy xổ tới hạ thủ nhanh như chớp.

Đối phương la lên :

- Văn nhi ! Ngươi điên rồi sao ?

Từ Văn nghe thanh âm, vội dừng thế công, kinh hãi la hỏi :

- Có phải gia gia đấy không ?

- Ta đây mà ! Ngươi làm sao vậy ?

- Gia gia ơi ! ... Chàng kêu bằng một giọng như đứa nhỏ bị oan khuất gặp gia nương. Không nhịn được, nước mắt tầm tả như mưạ

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngập ngừng hỏi :

- Hài tử ! Ngươi ... - Gia gia ! Thất Tinh Bảo ... - Ngươi biết rồi hay sao ?

- Đúng thế ! Hung thủ là ai ?

- Là người Hội Vệ Đạọ

Từ Văn la lên :

- Trời ơi ! ... bọn chúng ư ?

Mắt chàng đằng đằng sát khí, bầu nhiệt huyết sủi lên sùng sục.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại hỏi :

- Hài tử ! Sao ngươi vừa thấy mặt ta lại toan hạ thủ ?

Từ Văn hậm hực đáp :

- Gia gia ! Có kẻ mạo xưng giả trang làm gia gia, và hai lần định hạ sát hài nhi ... Người che mặt mặc áo cẩm bào sửng sốt hỏi :

- Sao ? Có người mạo xưng hình tượng ta ư ?

- Đúng thế ! Hắn giả trang rất giống khó mà nhận ra chân giả.

- Có lẽ là hành vi của Hội Vệ Đạo ... - Không thể được ! - Tại sao vậy ?

- Bữa nay hài nhi được bọn họ tiếp làm thượng khách. Chúng không hiểu gì lai lịch của hài nhị

Người che mặt mặc áo cẩm bào chau mày nói :

- Hài tử ! Ngươi lầm rồi, bọn giang hồ quỷ quyệt vô cùng. Chắc là đối phương tính toán chuyện gì đó.

Từ Văn ngẫm nghĩ một chút, chàng cho lời nói của phụ thân là phải, vì chẳng có duyên cớ gì mà họ đã mời chàng vào hạng quí tân lại mời chàng vào coi mở Hình đường, thì tất bên trong có nhiều điều ngoắt ngoéọ

Lòng chàng nghĩ vậy, người chàng không tự chủ được nữa, toàn thân run lên bần bật. Lửa hận thù như đốt cháy tâm can.

Từ Văn chợt nhớ ra điều gì, hất hàm hỏi :

- Gia gia ! Vệ Đạo Hội chủ là nhân vật thế nào ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Hiện giờ chưa thể xác định được. Có lẽ hắn là một trong những kẻ thù ngày trước ... Từ Văn hỏi :

- Tại sao gia gia lại không biết hắn ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Hài tử ! Đấy không phải là chân tướng hắn đâu, hắn đeo mặt nạ rồi đấỵ

Từ Văn 'ồ' lên một tiếng, rồi nói :

- Thảo nào trông mặt hắn rất không thuận mắt. Gia gia thử đoán xem ai ? Bản lãnh hắn như vậy thì trong võ lâm chẳng có mấy người ... Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Bức tranh vân cẩu vẽ người tan thương. Sự biến ảo trên đời khó mà lường được.

Một tay đại ma đầu ngày nay có thể là một tên vô danh tiểu tử ngày trước. Biết đâu mà đoán được ?

- Bọn Táng Thiên Ông cũng một bè với hung thủ ư ?

- Đúng thế ! - Có một người tên gọi Thượng Quan Hoành. Phải chăng hắn là nguyên hung ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đột nhiên lùi lại một bước, run lên hỏi :
- Ngươi có biết Thượng Quan Hoành ư ? Click xem chương 15,16

This entry was posted at 5/12/2009 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the comments feed .

0 Ý Kiến

Post a Comment