Pages

Độc Thủ Phật Tâm 15, 16  

Posted by nt in

Tg: Trần Thanh Vân


Chương: 15


MA CƠ HIẾN KẾ BẮT CON TIN

Từ Văn thấy phụ thân lộ vẻ kinh ngạc, chàng không khỏi sợ run, đành phải nói thật:

- Trước đây mấy bữa, hài nhi thấy có một người ngất xỉu bên đường, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Hài nhi nhân lúc nhất thời không chịu suy nghĩ đã cứu sống hắn.

Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi lại :

- Ngươi có biết lai lịch hắn không ?

Từ Văn đáp :

- Hài nhi không biết.

Người che mặt mặc áo cẩm bào gật đầu đáp :

- Phải đó ! Hắn chính là nguyên hung.

Từ Văn hỏi lại :

- Thượng Quan Hoành là ai ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Hắn là một tên bạn đồ, đứng vào hạng cuối cùng trong Thất Tinh bát tướng.

Từ Văn mắt trợn tròn xoẹ Chàng không ngờ Thượng Quan Hoành là lão bát trong Thất Tinh bát tướng. Chàng chỉ nhớ trong tám người này sau còn lại sáu ! Chàng lại hỏi :

- Đứng đầu bát tướng là ai ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng đáp :

- Hơn mười năm trước đây hắn cùng Thượng Quan Hoành sinh lòng phản bạn rồi thoát ly bản Bảọ

Từ Văn lại hỏi :

- Thượng Quan Hoành tàn sát bản Bảo, giết hết lục tướng là vì lẽ gì ?

- Đến bây giờ ta cũng chưa biết nguyên nhân. Phải hỏi hắn mới được.

- Gia gia đã giao thủ với hắn chưa ?

- Có rồị Nhưng hắn không nói rõ nguyên nhân. Có điều công lực hắn cao thâm ra ngoài sự tiên liệu của tạ Ta chắc hắn không nhất tâm ... - Theo ý gia gia, phải chăng Thượng Quan Hoành là một nhân viên của Hội Vệ Đạo ?

- Có lẽ đúng thế.

Từ Văn sực nhớ ra điều gì, vội hỏi :

- Gia gia ! Phương tổng quản ... Người che mặt mặc áo cẩm bào vội hỏi ngay :

- Phương tổng quản làm sao ?

Từ Văn đáp :

- Y hạ độc bị phát giác, phải chịu hy sinh rồi ! Người che mặt mặc áo cẩm bào run bần bật, lớn tiếng hỏi :

- Y đã nói những gì ?

Từ Văn đáp :

- Y không nói chi hết.

Người che mặt mặc áo cẩm bào thở phào một cái nói :

- Hay lắm ! Hay lắm ! Ta thề bào thù cho ỵ Thực ra ... Hỡi ôi ! Đây cũng chỉ là thêm một nét bút vào cừu hận ngày trước.

Từ Văn lại hỏi :

- Gia gia đến đây tiếp ứng cho y phải không ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào chỉ ậm ừ chứ không trả lờị

Từ Văn lại nói :

- Gia gia ... Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi ngay :

- Ngươi muốn nói gì ?

- Xin tha thứ hài nhi lớn mật hỏi gia gia một điều :

Bữa nay đến dự hội, hầu như đông đủ những nhân vật đầu não các môn phái, nếu Phương tổng quản hạ độc thành công thì ... Người che mặt mặc áo cẩm bào ngắt lời :

- Hài tử ! Chủ trương của gia gia là thà mình phụ thiên hạ còn hơn để thiên hạ phụ mình.

Từ Văn thấy rõ phụ thân có dạ gian hùng. Tuy chàng nghe trái tai, nhưng người thốt ra câu này lại là phụ thân, chàng không biết nói thế nàọ

Sau một lúc trầm lặng, Từ Văn xúc động hỏi :

- Gia gia ! Mẫu thân đâu rồi ?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Ta đang tìm y đâỵ

Từ Văn lại hỏi :

- Mẫu thân có bị thương gì không ?

- Dĩ nhiên là không, nhưng về sau thì khó mà biết được.

Từ Văn nghiến răng ken két, chàng căm hận đến cực điểm, hỏi :

- Gia gia tính thế nào ?

- Phải trả thù.

- Trả thù bằng cách nào ?

- Ta đã có xếp đặt. Hay hơn hết là bây giờ ngươi hãy chờ cơ hội tiêu diệt kẻ thù, đặng giảm bớt lực lượng của cừu giạ Nhưng cần nhớ điều then chốt là chớ để lộ hình tích gì.

- Hài nhi đã hiểu rồi ! Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẩm nghĩ một chút rồi nói :

- Chúng ta không thể công khai đi một đường để giữ chắc thân thế cho bí mật. Khi nào có việc cần, ta sẽ phái người đến liên lạc với ngươi ... Từ Văn ngập ngừng :

- Gia gia ! Còn có một điều ... Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi ngay :

- Điều gì ?

- Việc cầu thân ở phủ Khai Phong ... Người che mặt mặc áo cẩm bào gạt đi :

- Nhà tan người chết. Hãy xếp chuyện đó lạị Hài tử trân trọng giữ mình. Gia gia đi đây ! Người che mặt mặc áo cẩm bào vừa dứt lời đã băng mình đi ngaỵ

Từ Văn chợt nhớ tới Thiên Đài Ma Cơ đã nói là nàng đả thương người che mặt mặc áo cẩm bào còn để lại dấu vết trên đầụ Vừa rồi chàng quên chưa coi lạị Dĩ nhiên sinh lòng ngờ vực phụ thân là một việc đáng buồn cười, nhưng cũng nên nói rõ mới phải, để phụ thân biết chừng, căn cứ vào điểm này mà kiếm ra kẻ đã giả mạo người ... Cốt nhục lìa tan. Có nhà mà không về được. Thật là một chuyện thê thảm trên thế gian.

Từ Văn bần thần đứng trong khu rừng tối tăm. Chàng cố gắng bình tỉnh lại, xếp đặt những mối suy nghĩ cho có thứ tự. Chàng tự hỏi :

- Kế hoạch của phụ thân ra sao ? Mình nên hành động thế nào ? Biết đi đâu để tìm kiếm mẫu thân ? Nguyên hung là Thượng Quan Hoành ẩn mình ở xứ nào ? Mình đã biết hắn là kẻ đối đầu với phụ thân mà còn giữ tính bướng bỉnh cứu hắn, thì thật là hoang đường. Nếu mình sớm biết nghĩ như bây giờ, đã không gây nên điều đáng tiếc nàỵ

Từ Văn nghĩ tới kẻ thù, đầu óc trầm trọng. Chàng biết đã sinh chuyện với những nhân vật ghê gớm mà tính đến việc báo thù thật không phải chuyện dễ dàng. Phụ thân chàng dường như còn có ẩn khúc gì, nên không chịu nói rõ nguyên nhân sự kết thù gây oán ... Từ Văn lại nghĩ đến thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vị Chàng thấy thiếu nữ ra chiều thân mật với gã thiếu niên áo trắng Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo, thì vừa phẫn hận vừa ghen tức. Bây giờ chàng thủ tiêu ý nghĩ này rồi, Phương Tử Vi đã thừa nhận dự phần chủ nhân Hội Vệ Đạo, mà hết thảy nhân vật hội này đều là hung thủ làm máu đổ chan hòa tại Thất Tinh Bảọ Tình với thù chẳng thể đi đôị

Bất giác chàng liên tưởng đến Tưởng Minh Châụ Chàng liền móc trong bọc lấy cái vòng tay bằng ngọc biếc của Tưởng Minh Châu tặng cho, ra coị Chàng có thể cầm cái vòng tay này đến các tiệm đổi tiền trên hai bờ Nam Bắc sông Hoàng Hà tùy ý lấy bao nhiêu tiền cũng được. Thật là một bảo vật vô giá ! Lúc này chàng mới xem kỹ, thì vòng tay chẳng có chỗ nào kỳ dị. Nó chỉ như thứ ngọc thường. Chàng coi đi ngắm lại chẳng thấy chỗ nào làm ám hiệụ Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ nhà họ Tưởng không sợ có người chế tạo vòng giả ư ?

Bất thình lình một bóng người lướt tới nhanh như điện chớp, nhanh đến độ không thể nào nhanh hơn được nữa, nhanh như ma quỉ hiện hình. Nhưng Từ Văn cũng không phải là tay tầm thường, dường như chàng có bản năng thiên nhiên hạ sát thủ. Bóng người không dừng lại, thoáng cái đã mất hút.

Từ Văn chấn động tâm thần. Đột nhiên chàng đã phát giác ra vòng ngọc trong tay đã không cánh mà baỵ Chàng kinh hãi vô cùng, vì cái vòng này mà lọt vào tay bọn giảo quyệt giang hồ, thì hậu quả không biết đâu mà lường. Chàng chắc đối phương đã biết việc Tưởng Minh Châu tặng vòng ngọc cho mình, và ngồi ở trong bóng tối dòm ngó từ lâu rồị

Từ Văn lớn tiếng quát :

- Quân chuột nhắt kia, sao dám vuốt râu hùm ?

Chàng nhảy vọt đi, đuổi theo bóng người vừa mất hút.

Trời đem tối đen như mực, lại cây rừng rậm rạp âm u, thị tuyến lờ mờ, mà muốn rượt theo còn người thân pháp như vậy thì chẳng có tia hy vọng nàọ

Từ Văn đuổi theo ra ngoài rừng thì thấy một quảng trống mù mịt, có bóng người nào đâu ?

Từ Văn tức quá, toàn thân run bần bật. Chàng dừng bước đứng thừ người rạ Chàng càng kinh hãi hơn, vì đây là lần đầu tiên mà sát thủ của chàng đã mất tác dụng. Chàng cho là một sự tuyệt đối không thể có được. Bất luận là tay cao thủ đến đâu, trừ phi một đụng phải chẳng nói làm chi, một khi đã trúng vào tay chàng, thì quyết nhiên không còn sự may mắn nào thoát khỏị Thế mà bóng người này rút lui được một cách an toàn mới thật là kỳ ! Ngoại trừ phụ thân chàng, Từ Văn không nghĩ ra được người nào khác trên chốn giang hồ, đã trúng phải sát thủ của chàng mà không mất mạng đương trường. Người này thật ghê gớm vô cùng ! Phải chăng đây cũng là một tay kiệt tác trong Hội Vệ Đạo ?

Bóng người lướt qua lẹ quá, chàng chưa kịp nhìn thân hình đối phương. Rồi đây chàng biết trả lời Tưởng Minh Châu ra sao ? Đó mới là vấn đề cực kỳ nan giảị

Chàng nghĩ mãi, thì người biết mình có vòng tay này chỉ một mình Thiên Đài Ma Cơ. Nhưng nàng không chống nổi sát thủ của mình. Đồng thời thân pháp nàng không mau lẹ đến thế được.

Từ Văn hối hận mình không cự tuyệt Tưởng Minh Châu, mà lại nhận lấy cái vật vô dụng đối với mình nàỵ

Giữa lúc chàng không có chủ định, thì đột nhiên bên tai có tiếng gió rút lên. Một bóng người lao đi như bay ở ngoài mấy trượng.

Từ Văn động tâm, lớn tiếng quát :

- Đứng lại ! Bóng người dừng lạị Từ Văn nhảy xổ tớị Chàng nhìn lại bất giác hồi hộp trong lòng, vì đối phương chính là Thiên Đài Ma Cơ. Quả nhiên nàng là âm hồn bất tán.

Thiên Đài Ma Cơ lên tiếng :

- Huynh đệ ! Nếu huynh đệ không lên tiếng gọi thì chúng ta lại có chỗ hiểu lầm.

Từ Văn trong lòng đang lúc phiền muộn, chàng hậm hực hỏi :

- Đại thư rượt theo tiểu đệ đến đây phải không ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Phải rồi ! - Đại thư có điều chi chỉ giáo ?

Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :

- Dường như huynh đệ tức mình lắm phải không ?

Từ Văn chợt nhớ tới sư phụ nàng là người đàn bà áo xanh che mặt. Bây giờ chàng bị đoạt mất vòng tay, phải chăng đúng là hành vi của mụ ? Thân pháp của mụ cao thâm khôn lường có lẽ đúng lắm. Thiên Đài Ma Cơ đã biết vụ bí mật này thì không giữ được, nàng cáo tố với sư phụ. Tiền bạc làm mờ ám lòng ngườị Chiếc vòng kia lại là vật báu vô giá, trách nào họ chẳng tham tâm ?

Từ Văn nghĩ vậy liền hỏi :

- Sư phụ của đại thư đâu ?

- Gia sư ư ?

- Hừ ! Người đàn bà áo xanh che mặt đó.

- Huynh đệ ! Gia sư bản tính cổ quáị Xin huynh đệ đừng để tâm đến việc xảy ra trong rừng ngoài hội trường.

Từ Văn trong lòng cười thầm, chàng hửng hờ đáp :

- Tiểu đệ có để tâm đâu ! - Vậy thì hay lắm ! - Xin hỏi tôn hiệu lệnh sư là gì ?

- Về điểm này, xin huynh đệ thông cảm chọ Gia sư không muốn ai nhắc đến danh hiệu, mấy chục năm người không bước chân vào chốn giang hô nữạ

Từ Văn ngẩn người ra, nhưng chàng vẫn bám riết vấn đề không chịu buông thạ

Chàng lại hỏi :

- Vậy lần này lệnh sư lại ra khỏi Đông Sơn hẳn là có việc ?

- Có đấy ! Nhưng là việc riêng của lão nhân giạ

Từ Văn nghe nàng nói thế, không hỏi vặn nữa, chàng đổi giọng hỏi :

- Lệnh sư vẫn còn ơ trong núi chứ ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Không có đâu ! Lão nhân gia cùng Táng Thiên Ông động thủ. Sau đó lão nhân gia bỏ đi ngay, chứ không tham dự đại hộị Huynh đệ ! Dường như huynh đệ có tâm sự gì thì phải ?

Từ Văn hửng hờ đáp :

- Cũng có một chút.

Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên hỏi lại :

- Huynh đệ có thể nói cho Đại thư hay được không ?

Từ Văn đáp :

- Vừa rồi tiểu đệ bị người đoạt mất chiếc vòng tay bằng ngọc biếc mà Tưởng Minh Châu cô nương đã tặng chọ

Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :

- Sao ? Bị đoạt mất rồi ư ?

- Chính thế ! Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Ai mà dám đoạt vật ở trong tay Địa Ngục thư sinh thì thiệt là họ không muốn sống nữạ Huynh đệ ! Hình dạng người đó thế nào ?

Từ Văn hai mắt chiếu ra những tia sáng như sao lúc đem tốị Chàng nhìn thẳng vào mặt Thiên Đài Ma Cơ, tựa hồ như muốn soi thấu tận tâm can nàng, để xem nàng giả vờ hay nói thật. Chàng thủng thẳng đáp :

- Người này thân pháp xuất quỉ nhập thần, tiểu đệ không nhìn rõ dong mạo đối phương.

Thiên Đài Ma Cơ hỏi bằng một giọng đầy vẻ kinh hãi :

- Không hiểu là nhân vật phe phái nào ?

Từ Văn đáp :

- Tiểu đệ nghĩ mãi không rạ

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Hẳn đối phương biết rõ giá trị chiếc vòng tay kia nên họ mới hạ thủ ... Từ Văn ngắt lời :

- Nhưng vụ này chẳng có một ai hay ... Thiên Đài Ma Cơ dường như hiểu ý Từ Văn, hỏi :

- Huynh đệ ! Phải chăng huynh đệ cho đó là hành vi của gia sư ?

Từ Văn đáp :

- Tiểu đệ không nói vậy ! Thiên Đài Ma Cơ lên giọng quả quyết :

- Huynh đệ ! Vụ này Đại thư quyết đem sinh mạng ra bảo đảm đây không phải là hành động của gia sư.

Thái độ trịnh trọng của Thiên Đài Ma Cơ khiến cho Từ Văn chẳng thể không tin được. Chàng đã toan nói ra người kia đụng phải sát thủ của chàng mà vẫn không bị tổn thương. Nhưng chàng lại sợ tiết lộ bí mật bản thân nên đành nhịn, không nói nữạ

Thiên Đài Ma Cơ cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi hỏi :

- Huynh đệ ! Thân pháp của người đó mau lẹ một cách kỳ dị phải không ?

- Phải rồi ! Người đó nhanh như ma quỉ xuất hiện.

Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :

- Chẳng lẽ ...là y ?

Từ Văn hỏi ngay :

- Y ... là ai vậy ?

Thiên Đài Ma Cơ trầm ngâm một chút rồi đáp :

- Huynh đệ có nghe ai nói đến Diệu Thủ tiên sinh bao giờ chưa ?

Từ Văn gật đầu đáp :

- Tiểu đệ đã nghe quạ Theo lời đồn, thì người đó hành tung thấp thoáng, lại thiện nghề thay đổi bộ mặt, nên ít người biết chân tướng ỵ

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Về thân thủ thì trên đời ít có người sánh kịp Diệu Thủ tiên sinh. Vả lại đôi tay không của y có thể đuổi mây, bắt gió, bản lãnh kỳ bí khôn lường.

- Đại thư nhận đây là hành vi của y ?

- Ta phỏng đoán như vậy mà thôị

Từ Văn liền hỏi :

- Làm thế nào mà kiếm được y ?

- Khó lắm. Nhưng ... - Nhưng làm sao ?

Thiên Đài Ma Cơ chao mày ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :

- Muốn kiếm y thật khó hơn lên trời, chỉ có cách bức bách y xuất hiện ... Từ Văn hỏi ngay :

- Làm thế nào để bức bách y ?

Thiên Đài Ma Cơ chậm rãi đáp :

- Bắt người làm con tin.

Từ Văn sửng sốt hỏi :

- Sao ? Bắt người làm con tin ư ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Trừ cách này, không còn đường lối nào khác.

Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói :

- Làm như vậy tổn thương đến chính đạo ... Thiên Đài Ma Cơ nổi lên tràng cười khanh khách. Nàng cười lăn cười lộn, khiến cho đôi ngọc phong rung động kịch liệt.

Từ Văn tâm tư có điều mê loạn một chút. Chàng liền nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói:

- Có chi mà đáng cười ?

Thiên Đài Ma Cơ gắng ngừng tiếng cười đáp :

- Huynh đệ ! Ngoại hiệu của chúng ta ở trong con mắt mọi người dường như không phải là võ sĩ chính đạo, hà tất huynh đệ phải cố giữ tư cách chính đạo ?

Từ Văn đáp :

- Người ta coi mình thế nào thì mặc người tạ

Thiên Đài Ma Cơ có vẻ không hài lòng nói :

- Huynh đệ ! Đó là việc riêng của huynh đệ. Đại thư chỉ biết đưa ra ý kiến mà thôị

Từ Văn cứng họng, không biết trả lời ra saọ Chàng nghĩ thầm :

- Mục đích của mình chỉ là lấy về một vật đã bị mất cắp đi, chứ không có việc mưu đồ chuyện bất lương. Vả lại đối phương đã ra tay cướp đoạt, thì mình bắt giữ một con tin cũng chẳng hề gì.

Chàng nghĩ vậy rồi dịu giọng hỏi :

- Đại thư ! Bắt ai làm con tin ?

Tiếng xưng hô Đại thư không phải do bản tâm chàng, nhưng chàng chỉ muốn lấy lòng mà thôị Con người chưa mất lương tri mà tính cách và ngoại sự gây nên xu hướng về điều ác, thường có hiện tượng mâu thuẫn. Có lúc làm việc tàn ác khôn lường ! Có lúc tự nhiên biểu lộ tư tưởng về chính đạọ Hiện giờ Từ Văn cũng ở vào tình trạng mâu thuẫn nàỵ

Thiên Đài Ma Cơ cười ruồi một tiếng, nàng bước gần lại hai bước nheo mắt lên nói:

- Huynh đệ ! Huynh đệ đừng trách tạ Ta tán thành ý kiến của huynh đệ. Tuy người ngoài coi ta là Ma Cơ, nhưng người là người, mà ta là tạ Bản tính ta không làm việc đại ác, nhưng người đã coi ta là Ma Cơ thì ta phải dùng thái độ Ma Cơ để đối với người ... Từ Văn nghe nàng nói nhiều không khỏi chán taị Chàng liền giục :

- Đại thư ! Đại thư hãy nói về việc chính đã ! Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :

- Huynh đệ cũng nhận là cách này có thể làm được chứ ?

Từ Văn buông thõng đáp :

- Làm được ! Thiên Đài Ma Cơ khẽ nói :

- Được rồi ! Ta nói cho huynh đệ hay một câu chuyện bí mật trong võ lâm, trừ ta ra tưởng không còn người thứ hai nào biết nữa ! Diệu Thủ tiên sinh có người ngoại thất, ngụ ở ... Từ Văn ngắt lời :

- Ngoại thất ư ? Vậy ra y có gia thất ?

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Huynh đệ hãy nghe ta nói đã. Ngoại thất của y trú ngụ trong thành Chính Dương.

Mụ sinh hạ một thằng con năm nay chừng mười tuổị Y yêu thằng con này như tính mạng ... Từ Văn lại hỏi :

- Sao Đại thư biết được vụ này ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Hai năm trước ta có việc đến Chính Dương, nhân rượt theo kẻ địch mà vào lầm một tòa nhà lớn rồi phát hiện chủ nhân nhà này chỉ có hai mẹ con. Bọn thủ hạ toàn đàn bà con gáị Cách bài trí trong nhà cũng vào hạng khá. Khéo sao một lão già lụ khụ không qua cửa chính, lại vượt tường mà vàọ Thân pháp lão nhanh như điện chớp.

Ban đầu ta cho là hạng trộm cắp. Nhưng ta đã lầm lớn. Lúc nghe đối phương nói chuyện, mới biết lão già kia là một nhân vật oai danh chấn động giang hồ. Lão chính là Diệu Thủ tiên sinh ... Từ Văn ngắt lời hỏi :

- Y là một lão già lụ khụ ư ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Đó không phải là chân tướng ỵ Khi đó ta nghĩ rằng một thiếu nữ chẳng nên dò hỏi chuyện tư bí ẩn của người ta, ta liền lui rạ Bây giờ xảy ra vụ này khiến cho ta nảy ra biện pháp đó.

Từ Văn trầm giọng hỏi :

- Theo ý Đại thư thì ta bắt giữ thằng con cùn của y hay sao ?

Thiên Đài Ma Cơ gật đầu đáp :

- Đúng thế ! Từ Văn trầm ngâm một lúc rồi hỏi :

- Hà tất ta phải thêm việc cho bận. Chúng ta đến tòa nhà đó chạm trán y là hay, mà không gặp thì mình dùng cách ôm cây đợi thỏ ... Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :

- Nếu thế thì huynh đệ coi Diệu Thủ tiên sinh thường quá. Y hóa thân rất nhiều cách, mà cơ trí lại hơn đờị Nếu không túm được chỗ yếu hại của lão, thì đừng hòng mà hạ thủ.

Từ Văn nói :

- Được rồi ! Vậy chúng ta hãy đến Chính Dương đã.

Thiên Đài Ma Cơ vội nói :

- Khoan đã ! Từ Văn ngạc nhiên hỏi :

- Đại thư còn có chuyện gì nữa ?

Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :

- Ta đến kiếm huynh đệ còn có việc khẩn yếu khác nữa ... Từ Văn sửng sốt hỏi :

- Việc gì ?

Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :

- Huynh đệ còn nhớ câu chuyện liên quan đến Thạch Phật không ?

Từ Văn ngơ ngác hỏi :

- Thạch Phật ? Câu chuyện thế nào ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi đã đem chỗ chôn dấu Thạch Phật bảo cho Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo là Lục Quân haỵ

Từ Văn nghe Thiên Đài Ma Cơ nói tới Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo liền hỏi ngay :

- Gã thiếu niên áo trắng tên gọi Lục Quân ư ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Phải rồi ! Từ Văn lại hỏi :

- Nàng bảo cho gã biết thì sao ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Nghe đồn Thạch Phật là vật chí bảo vô giá mà để lọt vào tay Tụ Bảo Hội ... Từ Văn ngắt lời :

- Cái đó chưa chắc.

- Tại sao vậy ?

- Hội Vệ Đạo còn những tay cao thủ tuyệt thế, chẳng lẽ họ ngồi yên để bọn Hội Tụ Bảo lấy được ư ?

- Vấn đề không phải như vậỵ Lục Quân giả mạo là con một vị cố phủ doãn phủ Từ Châụ Phương Tử Vi không biết lai lịch gã, mà gã dùng hết cách để dẫn dụ nàng. Mục đích của gã là Thạch Phật. Hai người đó đã xuống núi Đồng Bách rồị Số phận Phương Tử Vi chưa biết ra saọ Còn Hội Vệ Đạo, tuy có nhiều tay cao thủ, nhưng e rằng trong lúc nhất thời chưa phát giác rạ

Trước mắt Từ Văn lại lập lờ bóng người thiếu nữ áo hồng đẹp như thiên tiên là Phương Tử Vị Chàng ngấm ngầm như tự cảnh cáo mình :

'Đối phương là cừu giạ Y sống hay chết chẳng liên quan gì đến mình'.

Nhưng trong tiềm thức chàng dường như có vật gì xuẩn động, khiến chàng không kiềm chế được. Mặt khác gã thiếu niên áo trắng đê hèn kia càng khiến cho chàng không chịu nổị

Chàng tự hỏi :

- Thiên Đài Ma Cơ hấp tấp đang đêm đến kiếm mình để nói việc này vì mục đích gì ? Đáng lý nàng căm hận Phương Tử Vi mới phải, vì cô kia là tình địch của nàng.

Bụng nghĩ vậy, chàng buột miệng hỏi :

- Đại thư ! Dường như Đại thư có ý yêu cầu tiểu đệ đến cứu Phương Tử Vi để nàng thoát khỏi tay Lục Quân phải không ?


Chương: 16

THIÊN ĐÀI MA CƠ TÁI CHIẾN

Thiên Đài Ma Cơ đáp ngay :

- Chính phải ! Huynh đệ yêu nàng lắm kia mà ?

Từ Văn ngơ ngác hỏi lại :

- Đại thư ! Đại thư có căm hận nàng không ?

- Sao ta lại hận nàng, ta thương nàng thì có.

- Thương ư ? Tại sao Đại thư lại thương nàng ?

- Vì nàng bị kẻ khác lừa gạt mà nàng không tự biết.

Câu này khiến cho lửa ghen trong lòng Từ Văn cháy lên bùng bùng. Cảm tình của con người thật là kỳ quặc. Chàng yêu Phương Tử Vi, vì nàng mà bỏ việc cầu hôn ở phủ Khai Phong, nhưng nàng lại không yêu chàng. Bây giờ chàng biết nàng là một phần tử trong bọn cừu gia, nhưng chàng không ngăn nổi được tính hờn ghen. Chính chàng cũng không tự hiểu tại sao mình lại mất hết tính cương cường ngày trước mà dứt khoát phế bỏ mối tình luyến ái đơn phương nàỵ

Chàng tự hỏi :

- Phải chăng Thiên Đài Ma Cơ cố ý tỏ ra thái độ này để lấy thoái làm tiến ? Nếu quả thế, thì tâm cơ nàng rất sâu xạ

Đối với Thạch Phật, Từ Văn chẳng thấy chút chi hứng thú. Đó là một điểm khác với mọi ngườị

Sau chàng lại hỏi :

- Đại thư có ỷ hỏi đến Thạch Phật đó không ?

- Ta không nghĩ đến.

- Tiểu đệ cũng vậỵ

- Bây giờ huynh đệ tính sao ?

Từ Văn hỏi lại :

- Sao Đại thư không đem việc này tố cáo cho Hội Vệ Đạo, để bọn họ xử trí với nhau ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Ta không muốn giao thiệp với bọn người đó.

- Thế thì sao Đại thư lại báo cho tiểu đệ ? ... Thiên Đài Ma Cơ giận dổi đáp :

- Huynh đệ ! Ngươi đừng quanh co nữạ Ta biết trái tim ngươi để vào người Phương Tử Vi rồị

Đột nhiên thanh âm nàng trở nên ai oán nói tiếp :

- Đối với ta, chính ra ngươi không muốn nhìn gì đến, hoặc vì ngươi cho ta là một người đàn bà kém đức, hoặc vì ghét ta tính tình phóng đãng. Ngươi có thân cận ta cũng chỉ là cái bề ngoàị

Từ Văn ngấm ngầm kinh hảị Chàng ghê cho Thiên Đài Ma Cơ không phải là cô gái tầm thường. Chàng liền ngắt lời :

- Đại thư ! Đại thư hiểu lầm rồi ... Thiên Đài Ma Cơ phất tay áo màu biếc ngắt lời :

- Huynh đệ ! Ngươi đừng phủ nhận, mà cũng khỏi phải giải thích. Hãy nghe ta nói đây :

Dù ta biết rõ như vậy, song ta vẫn theo ngươi đi một đường. Trước kia ta đã nói chúng ta đồng loại cùng trong tà môn. Nhưng đó chỉ là câu nói đùa, ngươi không phải tà môn. Ta đã hiểu thấu rồi, trong thiên hạ chỉ có mối tình nam nữ là không thể miễn cưởng được. Ta không có hy vọng hão huyền mà chỉ cần ngươi thủy chung coi ta là một người bạn. Có thể ngươi tưởng ta mưu đồ chuyện gì, ta nói trắng cho ngươi hay là không có chi cả. Ta muốn thành toàn cho ngươị Sở dĩ ta cho ngươi hay vụ bí mật này là hy vọng Phương Tử Vi nhân đó mà biến cải thái độ đối với ngươị

Từ Văn cảm động sâu sạ Chàng tự thẹn mình đối với nàng có điều không được quang minh, gần như là đê hèn. Chàng tự trách mình đã coi nàng quá tầm thường như một cô gái lãng mạn trăng hoạ

Nhưng một ý nghĩ khác lập tức đánh đổ quan niệm nàỵ Chàng cho là trong thiên hạ mười cô gái thí có đến chín đứa dạ hờn ghen. Giữa đôi trai gái, ngoài ái tình ra ít khi có bề hữu nghị. Sự thực tình hữu nghị giữa trai gái khó lòng giữ được lâu bền.

Nhất là cái danh hiệu Thiên Đài Ma Cơ càng khó tin nàng có bụng dạ như vậỵ

Tuy Từ Văn nghĩ thế nhưng chàng cũng không bài bác. Chàng đối với nàng vẫn không có tình yêụ Cái quan niệm đầu tiên lọt vào đầu óc con người bao giờ cũng làm chủ tình thế, gây cho chàng một thành kiến khó lòng di dịch. Chàng không dám tin nàng là con người thuần nhất.

Tuy nhiên miệng chàng vẫn nói :

- Đại thư ! Tiểu đệ cảm kích vô cùng ! Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :

- Huynh đệ nói vậy có phải là lời chí thành không ?

Từ Văn nóng cả mặt mày khẽ đáp :

- Đúng thế ! - Được rồi ! Bây giờ chúng ta đi thôi ! - Đi đâu ?

- Chúng ta đi ngăn cản Lục Quân, không để gã đưa Phương Tử Vi vào bí thất của Hội Tụ Bảọ

Từ Văn động tâm nghĩ thầm :

- Đúng thế thật ! Nếu Phương Tử Vi bị đưa vào bí thất Hội Tụ Bảo thì coi như người hỏng rồị Bất luận lúc này mình đối với nàng bằng thái độ nào, cũng không thể để nàng lọt vào tay quân tiểu nhân Lục Quân được.

Chàng liền hỏi :

- Bây giờ còn kịp không ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Có thể kịp được ! Chúng ta cứ nhắm về phía bí thất của Hội Tụ Bảo mà rượt nhất định phải kịp.

Từ Văn vẫn ngần ngừ chưa quyết, chàng tự hỏi :

- Hành động này có ý nghĩa gì không ?

Giả tỷ chàng được tin này nửa khắc trước, thì chàng rượt theo ngay không nghĩ ngợi gì. Từ lúc phụ thân cho hay nàng là cừu gia, nên chàng đã cãi biến tư tưởng.

Chàng cứu Thượng Quan Hoành thì hắn là tên trùm tội lỗị Bây giờ chàng lại đi cứu Phương Tử Vi thì nàng cũng là một phần tử trong cừu giạ Thế mới khó nghĩ. Nhưng trong tiềm thức dường như có một lực lượng thúc đẩy khiến chàng không thể kháng cự được.

Sau chàng uể oải gật đầu đáp :

- Nào chúng ta đi ! Hai người băng mình đi ngay đêm, hết sức chạy thật nhanh.

Hai người chạy chừng một trống canh, thì trời đã hé sáng. Tiếng gà xao xác trong thôn nổi lên từng hồị

Đến lúc trời sáng tỏ, hai người tìm vào một cái quán để ăn uống. Thứ quán giữa đồng không mông quạnh này, từ lúc gà gáy đã có nhiều người đầu đội, vai mang vào nghĩ ngơị Tuy trời còn sớm mà trong quán tiếng nói đã ồn àọ Hai người tìm vào một bàn trong góc nhà ngồi xuống. Hồi lâu mới thấy một tên tiểu nhị áo đầy dầu mỡ đến trước bàn khách. Gã đặt hai đôi đũa và đỉa chén xuống, rồi hỏi :

- Hai vị đến sớm nhỉ ? Dùng cơm hay uống rượụ

Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ rồi quay lại hỏi tiểu nhị :

- Có cháo không ?

Tiểu nhị đáp :

- Có ! Cháo bột và bánh bao ... Từ Văn nói :

- Tốt lắm ! Ngoài cháo ra còn thứ gì ngon nữa lấy cho mấy món. Chúng ta ăn cả chào lẫn bánh baọ

- Xin hai vị chờ một chút, sắp được cả rồị

Lúc ấy bỗng nghe trong đám khách hàng có tiếng nói ồm ồm :

- Một đôi vừa đi, lại đôi khác tớị Đôi nào trông cũng ngon lành khiến cho người ta chảy nước miếng, nhưng có điều đáng tiếc ... Nói tới đây họ dừng lạị Dĩ nhiên họ muốn nói về Từ Văn bị cụt một taỵ

Thiên Đài Ma Cơ khẽ bảo Từ Văn :

- Huynh đệ đã nghe thấy chưa ? Đối phương vừa đi khỏị Chỉ trong vòng một giờ là ta đuổi kịp.

Hai người ăn qua loa cho xong rồi ra cửa lên đường. Hai người rượt thêm năm chục dặm nữa vẫn chưa thấy bóng gã thiếu niên áo trắng Lục Quân và thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi đâu cả.

Từ Văn nóng nảy hỏi :

- Chẳng lẽ mình đuổi quá đi rồi, hay là họ đi vào đường rẽ nào ... Thiên Đài Ma Cơ ngẩn đầu trông trời chiều nói :

- Lúc này bất quá mới vào khoảng giờ tỵ. Chúng ta hãy đuổi theo một lúc nữa rồi sẽ tính.

Hai người gia tăng cước lực chạy thật nhanh. Bây giờ đã gần tới giờ ngọ. Phía trước hiện ra một khu rừng rậm, vừa trúc vừa bách xen lẫn nhaụ Trong rừng ẩn hiện một đoạn tường đỏ, dường như là một tòa ni am.

Từ Văn dừng bước hỏi :

- Chúng ta có vào coi không ? Đối phương ở đây nghĩ chân cũng chưa biết chừng.

Vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp thấp thoáng cái đã mất hút.

Từ Văn không nói gì nữa, nhảy vọt vào rừng.

Trong rừng quả có một am Viện rất xinh xắn. Trên cổng am treo chiếc biển vàng, đề ba chữ :

'Tống Tử Am'. Chàng chắc bên trong có Tống Tử nương nương. Chàng đi thẳng đến trước thềm, thì thấy một cô bé tay cầm phất trần xuất hiện. Cô giơ tay lên hỏi :

- Thí chủ đi đâu ?

Từ Văn coi bộ tiểu ni cô khoé mắt đầy vẻ xuân tình, hai mắt ửng hồng ra chiều phóng đãng, không phải là hạng người tâm niệm thanh tụ Chàng liền buông thõng hai tiếng :

- Tìm người ! Tiểu ni cô lộ vẻ kinh ngạc hỏi :

- Thí chủ kiếm ai ?

Từ Văn đáp :

- Một trai một gáị

- A di đà phật ! Am điền là chốn thanh tu làm gì có trai gái ở đâu đến ? Phải chăng thí chủ ... Từ Văn ngắt lời :

- Tại hạ muốn vào am điều tra ... Tiểu ni cô chận lời :

- Thí chủ ! Trong am cấm chỉ đàn ông bước chân vàọ

Bóng người thấp thoáng, Thiên Đài Ma Cơ tiến lại cười nói :

- Chắc bản nhân thì vào được ! Nàng chưa dứt lời, đã khoa chân muốn bước vào ... Tiểu ni cô cầm ngang cây phất trần chắn lại nói :

- Cả vị nữ thí chủ này nữa ! Xin biết tự trọng mới được.

Thiên Đài Ma Cơ xẳng giọng :

- Cửa phật là nơi tiếp thụ hương hoa thập phương, sao tiểu sư phụ lại ngăn trở bản nhân ?

Tiểu ni cô đáp :

- Thí chủ lầm rồi ! Bổn Am không nhận của bố thí.

- Bỏ lệ đó đi ! Thiên Đài Ma Cơ vừa dứt lời, lại toan sấn vàọ

Tiểu ni cô biến sắc, lớn tiếng hỏi :

- Thí chủ muốn cậy mạnh chăng ?

Thiên Đài Ma Cơ không thèm để ý, nàng nói :

- Muốn sao cũng được.

Miệng nói chân vẫn bước đềụ Người nàng xông thẳng vào cây phất trần.

Tiểu ni cô rung cổ tay một cáị Cây phất trần bằng đuôi ngựa biến thành một nắm cương châm, nhằm bổ vào mặt Thiên Đài Ma Cơ. Chiêu thức đã lợi hại, lại mau lẹ vô cùng.

Thiên Đài Ma Cơ vung chưởng lên hỏi :

- Tiểu sư phụ làm như vậy há chẳng mất thể thống người xuất gia ư ?

Phát chưởng của nàng đánh ra khiến cho tiểu ni cô không đứng vững, loạng choạng người đị Thiên Đài Ma Cơ liền vọt vàọ

Tiểu ni cô trợn mắt lên nhìn sau lưng nàng và vẫn đứng yên trong cổng am.

Trong am có tiếng quát mắng, tiếp đến tiếng rú vang lên.

Từ Văn cất bước sấn vào ... Ni cô quát lên :

- Thí chủ hãy dừng bước ! - Muốn chết hay sao ?

Tiểu ni cô thấy cặp mắt Từ Văn lộ đầy sát khí, bất giác lùi lại một bước.

Từ Văn nhảy vọt tiến vàọ Chàng thấy một thiếu nữ áo xanh nằm lăn dưới đất. Còn Thiên Đài Ma Cơ thì bị một vị lão ni trạc tuổi bảy mươi cùng bốn tên tiểu ni bao vâỵ

Hai bên đứng đối lập chứ chưa động thủ.

Từ Văn vừa dừng chân, thì tiểu ni cô đã tiến đến phía saụ Cây phất trần phát ra kình phong veo véo, nhằm đánh vào sau gáy chàng.

Từ Văn né tránh rồi quay lại quát lên :

- Tại hạ cảnh cáo ni cô một lần nữạ Nếu còn hung hăng ắc là phải chết ! Năm vị ni cô vừa già vừa trẻ đứng trong trường đều đảo mắt nhìn rạ

Tiểu ni cô ngoài này vờ như không nghe tiếng.

Sểnh một đòn, cô lại tiến vào vung chưởng bên trái ra đánh nhanh như điện chớp.

Từ Văn mặt lạnh như tiền. Chàng không nói nữa mà cũng không nhúc nhích. Chàng chờ cho ni cô đến gần liền phóng chưởng đánh rạ

- Úi chao ! Tiểu ni cô rú lên một tiếng rồi ngã quay xuống đất lăn đi hai vòng, đoạn nằm yên không nhúc nhích.

Năm vị ni cô ở trong hiện trường cả kinh thất sắc. Vị lão ni cô mặt lộ sát khí run lên hỏi :

- Thí chủ cho biết danh hiệụ

Từ Văn đáp :

- Tại hạ là Địa Ngục thư sinh.

Bốn chữ Địa Ngục thư sinh vừa thốt ra, lão ni cô lộ vẻ kinh hãị Còn bốn tên tiểu ni cô đều sợ hết hồn tránh sang hai bên.

Thiên Đài Ma Cơ vọt người đi, tiến vào phật đường.

- Ngăn y lại ! Lão ni vừa quát lên, thì bốn tên tiểu ni cô vọt ra chặn đường.

Thiên Đài Ma Cơ vẫn không ngoãnh đầu nhìn lại, phóng song chưởng ra hai bên.

Bốn tên tiểu ni rú lên một tiếng, chúng đều bị hất lùi lạị

Thiên Đài Ma Cơ bóng người thấp thoáng rồi mất hút vào trong cửa nghách. Bốn tên tiểu ni tức giận quát lên một tiếng, nhảy xổ tớị

Lão ni trỏ vào mặt Từ Văn quát hỏi :

- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi định làm gì ?

- Tại hạ kiếm ngườị

- Thí chủ kiếm ai ?

- Gã tiểu tử họ Lục.

- Ngươi khinh người quá lắm ! Dám sấn vào giết người ... Từ Văn trỏ vào thi thể thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, cất tiếng lạnh lùng hỏi :

- Thiếu nữ tục gia này là ai ?

Lão ni trợn mắt lên đáp :

- Bất luận y là ai thì ngươi và con tiện nhân kia cũng phải thường mạng.

- Tại hạ xin hỏi lão ni một lần nữa :

Gã tiểu tữ họ Lục và thiếu nữ áo hồng có vào am này không ?

Lão ni không trả lời, mụ quát lên :

- Địa Ngục thư sinh ! Cửa phật là chốn thanh tu, há để ngươi đến đây ô nhục ? ... Mụ xúc động quá, người run lên bần bật.

Từ Văn cũng cảm thấy hành động của mình có điều lỗ mãng. Tuy bọn nữ nhi này không phải là người xuất gia biết giữ thanh qui, nhưng mình dùng bạo lực bức bách tra hỏi Lục Quân thì cũng hơi quá. Có thể đối phương không hiểu Lục Quân là ai, mà chàng đã đánh chết một người, nên trong lòng hối hận.

Sau viện lại vọng lên hai tiếng rú thê thảm. Chắc bốn tên thiếu ni đã bị hại về tay Thiên Đài Ma Cơ rồị

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, thì lão ni đã giơ hai chưởng lên.

Từ Văn toan phản kích, bỗng thấy phát chưởng của đối phương không có kình lực xô ra, mà có mùi hương quái dị xông vào mũị Bất giác chàng cười khanh khách nói :

- Người xuất gia mà cũng dùng chất độc ư ? Đáng tiếc là mụ đã tìm lầm đối tượng.

Lão ni vẻ mặt kinh hãi, run lên hỏi :

- Ngươi không sợ độc ư ?

Từ Văn cười khanh khách đáp :

- Nói về dùng độc, thì mụ chỉ là hạng múa rìu qua mắt thợ.

Lão ni lùi lại một bước dàị Tay phải từ từ giơ lên. Lúc mụ đưa tay lên tới ngang đầu, thì từ cổ tay trở ra đã biến thành sắc tím đen, phối hợp với bộ mắt ghê gớm của mụ trông mà phát khiếp.

Từ Văn lạnh lùng nói :

- Hắc sát thủ ! Đạo hạnh của mụ mới được năm thành.

- Nạp mạng đi ! Tiếng quát chói tai vừa dứt. Bàn tay tím đen của mụ chụp xuống Từ Văn nhanh như cắt, chiêu thức kỳ bí và độc địa vô cùng. Xem chừng thủ pháp của lão ni không phải hạng tầm thường.

Từ Văn coi chiêu thức của đối phương không vào đâụ

Những ngón tay tím đen của lão ni chụp xuống Từ Văn. Đầu ngón tay xuyên qua áo vào trong. Từ Văn vẫn thản nhiên nói :

- Thực ra tại hạ không muốn giết tôn giá.

Lão ni hắng giọng một tiếng, rồi đột nhiên vung chưởng bên trái ra chém tớị

Cử động này của lão ni dường như ra ngoài sự tiên liệu của Từ Văn, nhưng chàng phản ứng thần tốc, đón đỡ thì không kịp, song hạ sát thủ lại có thừạ

'Binh' ... Tiếp theo là một tiếng rú khủng khiếp. Từ Văn miệng hộc máu tươi, chàng bị hất ra ngoài một trượng.

Đồng thời, lão ni cũng phải lùi lại liền mấy bước. Tay mụ run lên trỏ vào mặt Từ Văn giữa lúc chàng vừa đứng lên. Mụ ra chiều khủng khiếp la lên :

- Ngươi ... ngươi ... Bóng người thấp thoáng vượt tường mà đị

Từ Văn ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai chàng hạ sát thủ không công hiệụ Lần thứ nhất chàng đánh vào người thần bí đoạt vòng tay ngọc. Từ ngày ra đời tới nay, mới có hai lần nàỵ Còn ngoài ra, ai đã trúng phải là chết liền.

Từ Văn đứng ngẩn người ra một lúc. Chàng sực nhớ đã lâu không nghe tiếng Thiên Đài Ma Cơ. Thật là một điều quái dị. Chẳng lẽ nàng đã gặp chuyện bất trắc rồi ... Từ Văn nghĩ tới đây, chàng liền chạy vào hậu viện. Giữa đám hoa cỏ xanh tươi, lộ ra ba gian nhà tịnh xá, trước tịnh xá bày ra bốn xác chết tiểu nị Bốn bề im lặng như tờ.

Từ Văn băng mình chạy vào đến dãy hành lang trước tịnh xá, chàng dòm qua cửa sổ thì thấy màn là nệm gấm thoang thoảng mùi hương, chẳng có vẻ chi là chỗ xuất giạ Cửa phật là nơi thanh tịnh mà đây là nơi sặc mùi trần tục.

Gian giữa sảnh đường, cách bố trí rất tinh vi chẳng khác nhà sang trọng ngoài đờị

Phía trong còn một phòng ngủ nữa, cách bài trí cũng tương tự. Cả ba gian đều trống rổng không một bóng ngườị

Từ Văn nhăn tít cặp lông mày, không biết làm thế nàọ Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ Thiên Đài Ma Cơ không cáo từ đã bỏ đi ?

Bản lãnh và cơ trí nàng như vậy thì đối phương khó lòng hại nàng được. Nhưng hiện nàng ở đâu ?

Chàng còn đang kinh nghi bỗng nhìn thấy trong sảnh đường treo trên vách một bức vẻ tượng Phật Quan Âm. Chàng từ từ cầm bức hình đưa sang một bên, thì lộ ra một cái cửa ngầm vừa một người đi lọt.

Từ Văn trong lòng hồi hộp. Chàng thủ thế chờ đợị

Một bóng người từ trong cửa ngầm xuất hiện, nàng chính là Thiên Đài Ma Cơ.

Từ Văn kinh ngạc hỏi :

- Vụ này là thế nào đây ?

Thiên Đài Ma Cơ thoăn thoắt đi ra trở về phía sau nói :

- Dưới đất còn có một tòa nhà đường hoàng lắm, chẳng kém chi phủ đệ Vương công.

Từ Văn hỏi :

- Đại thư có phát hiện ra được điều gì chăng ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Trong đó là phân đà của Hội Tụ Bảọ

Từ Văn sửng sốt hỏi :

- Sao ? Phân đà của Hội Tụ Bảo ư ?

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Huynh đệ ! Huynh đệ cứ tiến vào mà xem.

Từ Văn hỏi :

- Tình trạng trong đó ra sao ?

Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười thần bí đáp :

- Ngươi cứ vào coi sẽ rõ.

Từ Văn lại hỏi :

- Đây đã là một phân đà của Hội Tụ Bảo, vậy gã tiểu tử họ Lục tất vào đây mới phải ?

Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :

- Gã đã vào rồi, song lại đi ngaỵ

- Đi rồi ư ?

- Đúng thế ! Từ Văn lại hỏi :

- Còn Phương Tử Vi đâu ?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Huynh đệ cứ vào coi sẽ rõ.

Từ Văn không hiểu Thiên Đài Ma Cơ thôi thúc mình vào trong bí thất là có ý gì ?

Nhưng chàng nổi tính hiếu kỳ đưa mắt nhìn cô gái đầy vẻ kiều mỵ một cái rồi cất bước tiến vào nhà bí thất.

Chàng xuyên qua cửa ngách rồi thấy nàng bực đá khá dàị Đi hết bực đá thì trước mặt hiện ra một đường hầm đá trắng rộng rãi phẳng phiụ

Đường hầm này chì dài chừng mười trượng. Tận đầu đường hầm là ba gian thạch thất bày thành đường cánh cung như một tòa viện có ba phòng. Khu giữa là một cái sân nhỏ. Gian nhà trước mặt, ngoài cửa treo bức rèm châụ Còn hai gian kia thì cửa phòng đóng kín.

Từ Văn ngần ngừ một chút rồi cất bước tiến vào gian giữa có rèm châu buông rũ xuống.

Chàng nghĩ thầm :

- Thiên Đài Ma Cơ đã bảo mình vào đây điều tra thì tất trong này có điều chi khác lạ.

Từ Văn mở bức rèm châu lên. Một mùi thơm mát xông vào mũi chàng. Cảnh trần thiết trong nhà cực kỳ xa xỉ. Những hạt châu chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Bàn ghế toàn tay thợ khéo chế tạọ Trên bàn bày toàn đồ cổ ngoạn quí giá.

Mé trong kê một cái giường lớn bằng gỗ từ đàn, điêu khắc rất tinh vị

Trướng gấm buông rủ. Đúng là tình trạng một khuê phòng của nhà đại phú.

Ni am mà có nhà bí thất như thế này thì những câu chuyện bỉ ổi khác không cần hỏi cũng biết.
Click xem chương 17, 18

This entry was posted at 5/12/2009 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the comments feed .

0 Ý Kiến

Post a Comment